Tốc độ Diệp Phàm không chậm, nói là độc bộ bí cảnh Đạo Cung cũng không sai. Bước chân của hắn như súc địa thành thốn. Khi bước chân của hắn di chuyển, người ta có cảm giác hắn đang vượt qua cả ánh sáng, thời không cũng vì thế mà thay đổi.
Trong chớp mắt, hắn đã xông ra bên ngoài mấy dặm. Nhưng khi ngẩng đầu lên trước, thân thể của hắn chớp mắt trở nên lạnh như băng.
Ánh sáng trăng đang chiếu rọi khu rừng tùng, dòng suối mát chảy qua các khe đá, đó là một cảnh đẹp yên lặng và mộc mạc. Cảnh đẹp ấy ở ngay phía trước, hắn không thể chạy thoát được, nếu cứ xông tới nữa là sắp vào thẳng trong khu rừng tùng.
– Sao có thể như vậy?
Hắn dừng bước lại, tự nói với mình.
Cảnh vật phía trước thật tường hòa, xung quanh khu rừng tùng có những màn sáng mỏng như làn khói, toát lên vẻ ôn hòa và thánh khiết.
Nhưng khu rừng tùng này đang ở phía sau hắn, sao lại xuất hiện ở trước rồi?
Hắn quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy bóng dáng sáu người kia đột nhiên mơ hồ, rồi biến mất không thấy nữa, chỉ còn một mảnh đất màu đỏ xa xưa.
– Sao có thể như vậy?
Loại địa thế “vật cực tất phản” này có thể giết chết cả Hoàng Chủ nước Đại Hạ, chắc chắn Diệp Phàm không thể phá giải được. Lòng hắn bồn chồn, một lần nữa thay đổi phương hướng, bay nhanh đi.
“Xoẹt”
Đấu chuyển tinh di, trời đất thay đổi liên tục.
Phía trước lại có cảnh tưởng dòng suối mát chảy róc rách, khu rừng tùng đẹp như tranh vẽ, đó là một vùng đất được tiên nuôi dưỡng.
Cảnh vật yên lặng đấy chắn ngay trước tầm mắt của hắn, chặn đường đi lại, giống như chính bản thân hắn đang xông vào trong rừng vậy.
– Sao khu rừng này có thể chuyển động?
Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Hắn không cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào, tất cả vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ.
– Tại sao như vậy?
Hắn thay đổi phương hướng một lần nữa, nhưng vừa đi được không bao lâu thì lại gặp cảnh tượng đấy.
Khu rừng rùng thanh tịnh và đẹp đẽ ấy giống như đã ở ngay đằng trước, chặn đường đi lại. Còn bản thân hắn lại như một người đang tìm đến khu rừng, cất bước đi đến đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Diệp Phàm dừng lại, yên lặng suy tính. Hắn dùng những gì mình đã học được để phân tích và thôi diễn loại dị tượng này, nhưng một hồi lâu sau hắn vẫn không tìm được nguyên nhân và giải pháp.
Nơi này cũng không phải do từ trường quấy phá, dường như khu rừng này có thể di động thật.
Đến bây giờ, Diệp Phàm gần như không tin giác quan mình nữa rồi. Hắn nhắm mắt lại, dùng thần thức để dò xét tứ phương. Nhưng kết quả vẫn như thế, không có bất kỳ biến hóa nào.
– Xem ra ta đã bị bao vây ở nơi này, không thể nào chạy đi.
Hắn không biết những người khác có bị vậy hay không.
Hiện giờ hắn còn cách khu rừng tùng và dòng suối mát khoảng trăm trượng, bảo hắn không khẩn trương là không thể nào. Việc này liên quan đến sống chết của hắn, không có ai gặp tình huống này mà còn giữ bình tĩnh được.
– Làm sao bây giờ?
Thời gian vẫn còn đó, không có ai muốn mình chết cả. Hắm lấy đỉnh do vạn vật mẫu khí đúc thành ra để ở trên đỉnh đầu mình, từng tia khí Huyền Hoàng rủ xuống bảo vệ hắn. Sau đó hắn lại lấy Ly Hỏa thần lô để trong tay mình, lúc nào cũng có thể sử dụng được.
Cảnh vật lúc nửa đêm rất thanh tĩnh, ngoại trừ âm thanh róc rách của dòng suối ra, không còn bất kỳ tạp âm nào khác xen lẫn vào.
Diệp Phàm đứng yên ở đó khoảng nửa canh giờ, nhưng vẫn không có biến cố gì phát sinh.
– Những người kia đi nơi nào? Tại sao không có âm thanh truyền đến? Chẳng lẽ bọn họ đã thoát khốn?
Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu, nhưng cứ đứng như vậy thì cũng không phải là biện pháp, cuối cùng hắn lấy Nguyên Thiên thư ra. Hành động này của hắn không khác gì việc người binh sĩ lâm trận mới mài gươm.
Kỳ thư tỏa ánh sáng bạc lóng lánh, lúc cầm vào tay có cảm giác hơi nặng. Dưới ánh sáng trăng trong suốt, ba chữ “Nguyên Thiên thư” trên bìa ngoài lấp lánh phát sáng.
Sau khi mở ra, hắn trực tiếp lật đến phần sau, tìm kiếm phương pháp phá giải thế cục “vật cực tất phản”.
Quan sát một hồi lâu, mồ hôi lạnh trên người hắn chảy dài xuống. Thế cục này gần như không thể giải, trong sách chủ trương mau lui. Nhưng bây giờ hắn đã bị vây ở trong này, căn bản lui không được.
– Phương pháp xem địa thế…
Hắn thở dài một hơi, tất cả cũng là vì hắn lĩnh ngộ chưa đủ thông thấu, không thể học “phương pháp xem địa thế” đến một trình độ cao thâm. Nếu không, hắn đã có thể tránh hung gần cát, sẽ phát hiện được tuyệt địa này trước một bước, bản thân cũng không lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Nhưng bây giờ nói gì cũng chậm, trong thời gian ngắn như vậy hắn có được thành tựu như hiện tại đã rất kinh người rồi, không thể nào thoáng cái mà hiểu hết toàn bộ Nguyên Thiên thư.
Sau khi xem xét nhiều lần, rồi tính qua tính lại, Diệp Phàm phát hiện có hai biện pháp thử được. Nhưng hai biện pháp này lại liên quan đến Nguyên pháp vô cùng thâm ảo, hắn không thể thi triển nổi. Huống chi, coi như là hắn thi triển được thì cũng chưa chắc phá giải thành công, chỉ có năm thành hi vọng mà thôi.
– Không hổ là vùng đất ma quỷ có thể chém chết Nguyên Thiên thư…
Hắn gần như tuyệt vọng.
“Oong”
Đột nhiên hai lỗ tai Diệp Phàm nổ vang lên, giống như có một cái búa lớn đập vào trên người. Làm cho tai mũi đồng thời chảy máu, thân thể như một con bù nhìn bị đánh bay ra ngoài xa.
“Ầm”
Hắn té ngã xuống đất, cả người đau nhức, bảo thể hắn rất cường đại mà cũng suýt bị hỏng mất.
– Cái gì tập kích ta?
Diệp Phàm kinh hãi, đỉnh trên đầu nhanh chóng biến lớn bao phủ hắn lại. Ly Hỏa thần lô phát ra những ngọn lửa ngất trời, hừng hực thiêu đốt ngay ở phía trước.
Bốn phía im ắng, không nhìn thấy cái gì, cũng không biết là vật gì tập kích hắn.
“Oong”
Lại tới nữa!
Hai lỗ tai hắn nổ vang, hai mắt trở nên mơ hồ, thần thức đau nhức như bị kim châm chích vào, giác quan gần như mất đi, một cỗ lực lượng dị thường không biết đang đánh tới thân thể của hắn.
“Keng”
Lần này hắn cũng không bị đánh trung, vạn vật mẫu khí đỉnh thu hắn vào bên trong rồi rủ xuống từng tia khí Huyền Hoàng. Lực lượng dị thường kia đánh vào tạo nên âm vang nặng nề.
Cùng lúc đó, nắp lò Ly Hỏa thần lô mở ra, lửa thiêu cháy bốn phương, ngọn lửa lớn bốc cháy hừng hực bao phủ cả bầu trời.
– Chết tiệt!
Diệp Phàm giận dữ, bị ăn quả đắng như vậy mà hắn còn chưa biết là thứ gì công kích mình.
Trong vạn vật mẫu khí đỉnh, Diệp Phàm tự kiểm tra trạng thái thân thể mình, kết quả làm hắn giật mình: thất khiếu đều chảy máu, xương cốt suýt nữa bị vỡ vụn, làn da nứt nẻ tạo thành những đường tơ máu.
Mà đây chính là hắn, nếu như đổi lại là người khác, dù ngươi là tu sĩ bí cảnh thứ ba thì sợ rằng cũng bị hủy diệt rồi. Công kích thật đáng sợ! Nhục thể của hắn vượt xa linh bảo, đao kiếm khó làm thương tổn, nhưng suýt nữa đã bị đánh nát, có thể thấy lực công kích kia đáng sợ đến mức nào.
“Oong”
Lại một hồi âm thanh rung động truyền đến, bởi vì đang ở trong đỉnh nên Diêp Phàm không chật vật như khi nãy. Hắn có thể thấy rõ ràng là có một loại ánh sáng kỳ dị đang chấn động, nhìn qua rất mềm nhẹ, nhưng uy lực kinh người làm cho hắn toát cả mồ hôi lạnh.
“Keng”
Ánh sáng nhu hòa chấn động đến, giống như một dạng rung động vậy, rất mềm nhẹ. Nhưng khi nó đánh đến Ly Hỏa thần lô, thoáng cái đã làm cho lò lửa này trũng xuống rất sâu.
Ngày xưa hắn sử dụng Đấu chiến thánh pháp, dùng hết toàn lực cũng chỉ để lại một hình bàn chưởng trên thân lò, nhưng loại ánh sáng này chỉ rung động một cái mà đã in lại một vết trũng lớn như thế, thật quá kinh người. Không trách được suýt nữa làm cho thân thể hắn nứt vỡ, với lực đạo như vậy, chỉ cần đánh thêm vài lần nữa thì chắc chắn hắn sẽ bị hủy diệt.
Ánh sáng này từ trong khu rừng tùng phát ra, không ngừng dao động, nhưng ở ánh sáng trăng nhàn nhạt thì trông nó rất nhẹ nhàng. Quả nhiên là vùng đất ma quỷ, những điều đáng sợ đã bắt đầu hiển lộ ra.
“Xoẹt”
Diệp Phàm thu Ly Hỏa thần lô vào bên trong đỉnh. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà trên thân lò đã xuất hiện bốn năm vết rãnh rất sâu, giống như bị roi tiên của Thiên Đế đánh qua vậy.
May mà lò lửa này vô cùng thần bí, gần như không thể bị hủy diệt. Chỉ không lâu sau, thân lò đã từ từ phồng lên, nhanh chóng chữa trị lại các vết rãnh kia, thân lò lại trong suốt lóng lánh như ban đầu.
– Lò lửa này không tầm thường…
Đôi mắt của Diệp Phàm khẽ phát ra ánh sáng lạ, nhưng bây giờ lại không phải là thời điểm để phân tâm. Tình thế bên ngoài rất nguy hiểm, nếu như có bất cứ sơ suất gì, chắc chắn hắn phải chết ở nơi đây.
Để cho hắn hơi an tâm một chút chính là tuy vạn vật mẫu khí đỉnh chưa thông linh, cũng không có năng lực đặc biệt, nhưng lại rất chắc chắn, thế gian ít có vật nào sánh kịp. Từng đạo ánh sáng rung nhẹ truyền tới làm chấn động liên tục, nhưng không thể làm trầy xước được đỉnh. Ngược lại, từng tia khí Huyền Hoàng rủ xuống còn đập vụn một đạo ánh sáng.
Diệp Phàm khống chế bảo đỉnh phá không đi, hắn không muốn buông tha cho mọi hi vọng, muốn một lần thử nữa.
Đáng tiếc, kết quả không có gì thay đổi. Hơn nữa, hắn càng làm vậy thì càng có nhiều đạo ánh sáng phát ra hơn, nhiều đến mức giống như mưa to từ trời trút xuống, che kín toàn bộ phía dưới.
“Keng”, “keng”…
Âm thanh đinh tai nhức óc như có thể phá tan cả kim loại đá vang lên, vạn vật mẫu khí đỉnh bị đánh bay loạn chung quanh.
“Xoẹt”
Đột nhiên các luồng ánh sáng biến mất, thay vào đó là một đường sợi màu đen từ trong rừng nhẹ nhàng xẹt qua bầu trời. Nhìn thấy đường sợi màu đen này, Diệp Phàm sợ hãi.
Đường sợi màu đen kia cắt rách cả hư không, điều này làm hắn sởn tóc gáy. Lực công kích lần này chắc chắn rất mạnh, hắn lo lắng đỉnh của mình cũng không chịu nổi.
– Vật cực tất phản, quả nhiên là đúng. Khu rừng này nhìn như tường hòa, nhưng lại hung hiểm đến đáng sợ.
“Keng”.
Vạn vật mẫu khí đỉnh lay động mãnh liệt, tuy không vỡ vụn nhưng Diệp Phàm ở bên trong lại cảm thấy rất khó chịu. Lực đạo cường đại làm cho cả người hắn đau đớn.
Nhưng điều làm cho hắn lạnh cả người chính là có vô số đường sợi màu đen từ bên trong khu rừng Tùng được ánh sáng trăng màu bạc bao phủ đang nhẹ nhàng bay ra.
Diệp Phàm ngự đỉnh bỏ chạy.
Nhiều đường sợi màu đen như thế, chắc chắn vạn vật mẫu khí đỉnh không thể đỡ được, mà dù cho đỉnh không vỡ thì hắn cũng bị chấn lực đánh chết!
– Thật đúng là trời cao không có đường chạy, địa ngục không có cửa vào!
Hắn tuyệt vọng rồi.
Mặc dù khu rừng Tùng này yên lặng thánh khiết, thoạt nhìn rất giống khu rừng thần tiên, nhưng so với rừng ma quái thì còn đáng sợ hơn.
Dù hắn chạy rất nhanh, nhưng khu rừng lại biết đấu chuyển tinh di, hắn xông về nơi nào là nó liền ngăn chặn ở ngay đầu lại.
Lúc này Diệp Phàm phát hiện đường sợi màu đen có mặt khắp nơi trên không trung. Tuy nhiên, có một chỗ lại không có, đó chính là khu vực tầm thấp và vừa của khu rừng, nơi đó trông rất mơ hồ.
– Mặc kệ, chết thì chết!
Diệp Phàm cắn răng, khống chế bảo đỉnh đi sát dưới đất, thoáng cái đã xông vào trong khu rừng Tùng.
Theo những gì Nguyên Thiên thư ghi lại, một khi phát động loại địa thế “vật cực tất phản” này, chỉ cần đi vào thì rất khó sống để đi ra. Nhưng Diệp Phàm không còn lựa chọn nào khác, không xông vào thì hắn sẽ bị giết chết ở ngay bên ngoài.
Không lâu sau đó, những đường sợi màu đen đang phiêu động như những bàn tay ma quỷ trên không trung đã biến mất, khu rừng lại trở nên yên tĩnh. Diệp Phàm đợi chờ ở trong đỉnh một hồi lâu, nhưng cũng không thấy biến hóa nào.
– Chẳng lẽ ta bị vây ở đây thật sao?
Hắn từ trong đỉnh đi ra ngoài, đứng trên mặt đất, dùng tay vuốt nhẹ Nguyên Thiên thư.
Đột nhiên Nguyên Thiên thư tự động lật mấy trang giấy ra, rồi phát ra từng đạo ánh sáng màu ngọc bích.
– Đây là…
Bên trong khu rừng cũng có ánh sáng như vậy lóe lên, Diệp Phàm khẽ động, cầm Nguyên Thiên thư trong tay đi thẳng về phía trước.
Hắn hơi giật mình, bởi vì hắn thấy được “hoa văn Nguyên Thiên”, đúng là ấn ký đặc biệt của Nguyên Thiên thư. Những hoa văn này lấp lánh phát sáng trên đất, kêu gọi hưởng ứng với Nguyên Thiên thư.
Diệp Phàm sải bước đi tới. Những hoa văn Nguyên Thiên ở đây thâm ảo phức tạp, hắn không thể xem hiểu được. Có ít nhất một trăm cái hoa văn, tạo thành một bản đồ ngôi sao sáu cánh.
Tất cả đều được khắc lên trên nguyên thạch, sau đó chôn ở dưới đất. Hiện tại, khu vực này được ánh sáng nhiều màu bao phủ, lấp lánh phát sáng.
Phía trước có ánh màu ngọc bích nhấp nháy, ánh sáng ấy không chỉ có ở một nơi, mà kéo dài tới nơi sâu nhất trong rừng, giống như là một ngọn đèn nhỏ dẫn đường.
– Như vậy là sao? Chẳng lẽ đã từng có Nguyên Thiên sư tới nơi này?
Tâm tình Diệp Phàm liền kích động, vốn đã tưởng mất hết hi vọng, nhưng bây giờ lại có một tia hi vọng hiện ra.
Hắn cầm Nguyên Thiên thư chậm rãi đi tới, rồi cẩn thận quan sát, từ từ đi tới nơi sâu nhất trong khu rừng.
Đột nhiên mặt hắn biến sắc, trong lòng rất khiếp sợ.
Ở cách đấy không xa có một tòa kiến trúc cổ xưa, cũ kỹ và đổ nát, nhưng nó lại không sụp đổ xuống, đứng sừng sững trong bóng râm.
Đó là một ngọn thần miếu!
Lúc hắn ở khu vực khai thác mỏ của Diêu Quang Thánh Địa, hắn đã từng thấy các thợ mỏ đào được một kim tự tháp bằng kim loại. Rồi kim tự tháp ấy chiếu ra hình ảnh một mảnh đất xanh um tươi tốt vào thời Thái Cổ, thấy được các chủng tộc, rồi những ngọn thần miếu khác nhau.
Thần miếu trước mắt hắn bây giờ có lẽ là một ngọn thần miếu Thái Cổ. Tuy đi qua nhiều năm tháng, nó đã trở nên cổ xưa, nhưng vẫn không sụp đổ.
Diệp Phàm chấn động trong lòng. Khó trách nơi này lại đặc biệt như thế, bởi vì rõ ràng đây không phải là một mảnh đất bình thường, mà chính là trọng địa thần thánh ở thời đại Thái Cổ.
Sợ rằng địa thế “vật cực tất phản” chỉ là một biểu hiện bề ngoài thôi, chắc chắn trong đây còn có những vật khác.
Diệp Phàm cũng không đi tới đó, bởi vì hoa văn Nguyên Thiên trên mặt đất không phải chỉ tới ngọn thần miếu, mà là một nơi khác.
Hắn tiếp tục đi tới, không có phân tâm.
Trên đường đi tới, hắn thấy được khoảng mấy chục ký hiệu, tất cả vô cùng huyền ảo, không thể nào xem hiểu được. Có hình như một con chân long, quanh co khúc chiết; hình khác lại như một con rùa xanh biếc, trầm ngưng mà không mất đi vẻ linh động; lại có không ít bản đồ ngôi sao, đối ứng với các vì sao trên trời.
Đây là Nguyên Thiên đồ! ( bức tranh Nguyên Thiên)
Cũng chính là hoa văn cao nhất mà một Nguyên Thiên sư có thể bố trí được, điều này đã được Nguyên Thiên thư ghi lại rất rõ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, những bức tranh này chắc chắn được Nguyên Thiên sư tạo nên, người khác không thể làm được điều này!
Ở tại một nơi sâu trong rừng tùng, nơi đây có ánh sáng trăng trắng noãn chiếu lên các tảng đá lớn, nước chảy róc rách, một chòi nghỉ mát lẳng lặng dựng đứng phía trước.
Chòi nghỉ mát này rất cổ, hoàn toàn được xây bằng nguyên thạch, trên đấy hiện rõ sự tàn phá của lực lượng thời gian.
Trên bốn cây cột trụ tạo nên chòi có khắc rất nhiều chữ cổ, Diệp Phàm mới nhìn cây cột đầu tiên thôi đã bị chấn trụ.
– Thánh Chủ vẫn, Hoàng Chủ mất, Thần Vương thương…
Diệp Phàm cả kinh, những việc xảy ở nơi đây quả nhiên vượt ra ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hắn cẩn thận quan sát những gì được ghi lại, đây chính là bút ký của một vị Nguyên Thiên sư!