Phái Thanh Hà vốn là nơi cỏ cây tươi tốt, xung quanh có nhiều con suối chảy róc rách lượn quanh, bên trong còn có những đầm nước điểm lên những sắc xanh tươi mát, là một nơi thanh nhã và an bình. Nhưng, ngay tại nơi an bình ấy lúc này lại có những tiếng kêu giết rung trời, hoa cỏ màu xanh bị máu tươi nhuộm đỏ, trên cánh hoa còn có những giọt máu đọng lại.
Lại thêm một thi thể rớt xuống, cũng không biết đã có bao nhiêu người chết rồi. Diệp Phàm thật sự đã hóa thành một thiếu niên ma vương, mặc sức đại sát tứ phương. Cứ qua một lúc là lại có thêm một thi thể ở dưới chân hắn.
Không chỉ có chưởng giáo phái Thanh Hà trở thành bụi bay, hai tên trưởng lão khác cũng bị hắn đánh tan thành bụi bậm. Giờ phút này hắn đang tru diệt những người khác.
Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy? Bởi vì hắn đang rất tức giận. Phái Thanh Hà vì cái bọn họ gọi là sự phát triển, nên đã dùng một thủ đoạn được họ gọi bằng một cụm từ rất đẹp “hành động quá khích”, nhưng thực ra đó lại là những việc ác khiến người ta phải giận sôi lên.
Bọn họ áp đặt thuế má nặng nệ, cướp đoạt tính mệnh người khác. Vì muốn có nguyên mà không chừa thủ đoạn này, trên tay dính đầy máu tươi, không có việc ác nào mà họ không làm.
Trong lúc cướp nguyên, hễ thôn trang nào có thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ liền cưỡng bức rồi giết chết. Hơn nữa, còn không có thanh niên vì nóng máu phản kháng mà bị cực hình thảm thiết.
Bởi vì có mười mấy nhóm giặc cướp nhỏ ở dưới tay mình, nên không có lúc nào phái Thanh Hà tự mình xuất thủ cả, do đó đã tạo nên những huyết án không rõ nguyên nhân. Đây đúng là tội nguồn của tội ác, tất cả đều do một phái này tạo nên.
Vì muốn khai thác mỏ nguyên, bọn họ liền cưỡng chế phá bỏ và dời đi mười mấy thôn trang. Có một thôn trại vì phản kháng một chút, đã bị bọn họ tiêu diệt nửa số người trong thôn, hành động thật mang đầy máu tanh và thô bạo.
Dĩ nhiên toàn bộ những việc này đều có các nhóm giặc cướp thay bọn họ xuất thủ, nhưng lại được thực hiện bởi mệnh lệnh của họ.
– Bỏ qua cho ta đi…
Hơn mười đệ tử trẻ tuổi phái Thanh Hà xụi lơ quỳ rạp dưới mặt đất, không ngừng dập đầu để cầu xin tha thứ.
Thần thức cường đại tại mi tâm Diệp Phàm hóa hình ra, quét qua thức hải bọn họ. Nhìn thấy bọn người này đã làm không ít chuyện máu tanh, hắn liền không có chút mềm lòng, ra tay dứt khoát.
“Phốc”, “Phốc”…
Một dòng máu nóng xinh đẹp mà thê lương hiện lên trên không trung, lại có thêm mười mấy cỗ thi thể ngã xuống đất, bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh tâm.
Mọi người ở nơi xa run sợ, vội vàng tản ra bỏ chạy. Mà còn có vài người đã sớm nhìn ra mình không có cơ hội trốn thoát, nên rống to một tiếng rồi xông về phía trước liều mạng.
Sắc mặt Diệp Phàm bình tĩnh, trông hắn giống như một người đang tản bộ trong đình viện, chậm rãi phiêu dật. Nhưng lúc xuất thủ lại rất vô tình, mỗi lần hắn vung tay lên là lại có mấy sinh mệnh còn sống vĩnh viễn mất đi.
“Phốc”, “Phốc”, “Phốc”…
Hắn đi lại thong thả, kết thúc các tính mạng như đang gặt lấy cỏ dại ở hai bên đường, cũng không biết đã có bao nhiêu thi thể ngã xuống để máu tươi thấm nhuộm cỏ thơm rồi.
Cảnh tượng này làm cho người ta sợ hết hồn hết vía, ngay cả Vương Xu và Lôi Bột cũng cảm thấy phát rét.
Phong thái Diệp Phàm nhẹ nhàng như tiên, chân không chạm đất mà đi, bàn tay không ngừng điểm chỉ. Máu tươi cũng theo đó mà hiện ra, thi thể liên tục ngã xuống mặt đất. Nhưng kỳ lạ thay, bản thân Diệp Phàm lại giống như một chiếc lá không dính bụi trần, tuy đi qua vô số hài cốt, nhưng không có một giọt máu dính lên.
Rõ ràng hắn đang giết người, nhưng lại gây cho người ta một cảm giác kỳ diệt: Từ trên người hắn toát ra một khí chất xuất trần, phảng phất như đang biểu diễn một loại nghệ thuật.
Phải nói rằng cách giết người của Diệp Phàm đã gần như biến thành một nghệ thuật, tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên, đẹp đến mức khiến người ta phải mở to mắt để thưởng thức, than thở không thôi.
– Ác ma…ma vương từ địa ngục đến!
Toàn bộ người ở bên trong phái Thanh Hà muốn điên rồi, lúc này bọn họ như những con sơn dương thân mình được đặt trên cái thớt gỗ, không thể nào thay đổi vận mệnh sắp xảy ra – bị người khác làm thịt.
Chết? Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Đây là một kiểu hành hạ làm người ta phải đau khổ, tâm trí muốn điên lên.
– Đừng có giết ta, ta chưa làm chuyện ác, không liên quan đến ta…
Thỉnh thoảng lại có tiếng khóc thét truyền đến.
Nhưng Diệp Phàm lại không quan tâm đến những lời này, hắn chỉ nhìn sự thật. Mỗi khi thần thức quét qua thức hải ai đó, những chuyện người đó đã làm trong quá khứ lại hiện lên, hắn cứ theo đó mà hành xử. Diệp Phàm thong thả đi về phía trước, không biết bao nhiêu người đã bị hắn giết, con đường cũng bị nhuộm đỏ rồi.
– Diệp tiểu ca, đừng giết nữa!
Vương Xu và Lôi Bột tiến lên. Thật khổ cho hai người này, ngũ tạng lục phủ muốn nôn ra ngoài luôn rồi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy một cảnh tượng máu tanh đến thế.
Mặc dù thủ đoạn giết người này rất đẹp, gần như là nghệ thuật, nhưng dù sao mỗi người ngã xuống cũng là một sinh mệnh. Nhìn thấy từng cái đầu không ngừng lăn xuống đất, hai người này thật sự không chịu nổi nữa.
– Giết quá nhiều người rồi, hơn trăm người rồi. Diệp tiểu ca, không phải ngươi muốn khai tông lập phái sao, người ở đây gần bị ngươi giết sạch rồi đó.
Diệp Phàm nghỉ chân, quay lại nhìn con đường mình đã đi qua: hài cốt vô số, màu đỏ tươi ở khắp nơi. Lá xanh, đại thụ, những tảng đá…tất cả đều bị nhuộm đỏ.
Hắn dùng một trăm lẻ tám lá cờ phong tỏa phái Thanh Hà lại, không có người nào có thể phá vỡ, không có người nào có thể chạy trốn.
– Ta không dám dùng những người này, cũng không thể dùng được, chỉ có thể diệt cỏ tận gốc.
Diệp Phàm lắc đầu.
Sau khi nghe được mấy lời này, những người phái Thanh Hà ở nơi xa gần như tuyệt vọng. Chưởng giáo và thái thượng trưởng lão đều làm việc ác, huống chi là bọn họ. Phần lớn những người ở đây đã từng làm giặc cướp, từng tự mình tham dự qua một số việc ác.
– Liều mạng với ngươi, mọi người cùng nhau tiến lên. Không thể ngồi chờ chết như vậy!
– Có chết cũng phải chết cho thống khoái, không thể để hắn tàn sát chúng ta như giết những con chó.
….
Thường xuyên giết người sẽ làm tội ác chồng chất, rất nhiều người từ đó đã quen nhìn thấy người khác chết đi, lâu dần sẽ làm việc giết người xuất hiện trong máu. Những người đó lúc này gào thét, kêu to, liều chết xung phong tiến lên.
Nhưng kết quả vẫn là thế, dù cho họ gầm thét đến đâu, bọn họ cũng không thể thay đổi được gì. Tiếng kêu thảm thiết, âm thanh mắng mỏ vang lên không dứt, phái Thanh Hà hoàn toàn loạn.
Khoảng nửa canh giờ sau, nơi này mới yên tĩnh trở lại, sương mù máu từ từ tản ra, chỉ còn vô số thi thể ở trên mặt đất.
Tổng cộng Diệp Phàm đã giết hai trăm mười bảy người, gần như tiêu diệt toàn bộ phái Thanh Hà. Từ đệ tử bình thường cho đến trưởng lão, tất cả đều bị hắn giết, làm cho nơi này hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
Sân cỏ, thềm đá, đầm nước, vườn hoa…tất cả đều bị nhuộm đỏ rồi. Vương Xu và Nhị Lăng Tử không ngừng nôn mửa, cảnh tượng máu tanh này làm bọn họ sợ hết hồn hết vía.
Đây không phải là heo dê, đây là người. Lúc nói thì hai người họ không coi vào đâu, nhưng khi chính diện đối mặt với hàng trăm cỗ thi thể như thế, người bình thường không thể nào chịu nổi.
Chỉ có hai mươi ba người được giữ tính mạng này, những người này chưa từng làm điều ác gì. Hơn nữa, bọn họ còn rất căm ghét cách làm của phái Thanh Hà, Diệp Phàm cũng không gây khó khăn cho bọn họ.
Ngoài ra, hắn còn thả ba lão già trong nhà ngục ở sau núi ra. Đây chính là ba trưởng lão phái Thanh Hà, bởi vì lúc trước chống đối phái Thanh Hà đi theo con đường giặc cướp, nên đã bị trấn áp ở đây.
Phái Thanh Hà gần như bị tiêu diệt, chỉ còn lại có hai mươi sáu người, những người còn lại đều bị Diệp Phàm chém giết, vô cùng quyết đoán và kiên quyết.
– Chôn kỹ mấy thi thể này đi, coi như chôn hết toàn bộ tội ác!
Diệp Phàm phân phó công việc cho hai mươi sáu người còn sống, sau đó sải bước đi tới ngay giữa ngọn núi cao nhất.
Bảo khố phái Thanh Hà được mở ra, lập tức có một làn sương mù óng ánh, lấp lánh phát sáng làm cho người ta mở mắt không nổi từ bên trong phát ra. Trên kệ ngọc có rất nhiều nguyên, từ những khố nhỏ như hạt táo, cho đến những khối lớn như quả đấm. Tuy không phải là kỳ nguyên hiếm thế, như cũng có thể coi là tinh khiết.
Có khoảng một ngàn bảy trăm cân nguyên, còn nhiều hơn những gì Diệp Phàm đã dự tính. Để có được số nguyên này, phái Thanh Hà đã cướp bóc rất nhiều.
– Trời ạ, nhiều nguyên như vậy? Muốn có được số nguyên này, cần đào bao nhiêu mỏ nguyên đây?
Lôi Bột kinh hô.
Vương Xu nháy mắt liên tục, dùng lay sờ khối này, rồi chà chà khối khác. Phần lớn các khối nguyên ở đây có màu sắc khác nhau, năm màu hay mười màu đều có đủ, khối nào khối nấy cũng phát sáng lấp lánh, đúng là đồ vật trân quý nhất Bắc vực.
– Hai người các ngươi lấy một chút đi, bây giờ đã bước lên con đường tu hành rồi, mỗi ngày đều phải cần đến nó.
Diệp Phàm để cho bọn họ lấy nguyên.
Sau đó Diệp Phàm tế Ngọc Tịnh bình ra, thu phân nửa số nguyên còn lại vào bên trong. Nhiêu đây đã đủ giúp hắn đột phá đến cảnh giới thứ hai của bí cảnh Đạo Cung.
– Không trách được có rất nhiều người đi làm giặc cướp, thật kích thích tâm thần người ta!
Diệp Phàm cảm thán, chỉ đánh một môn phái nhỏ mà đã có thu hoạch lớn đến thế, thật làm người ta phải điên cuồng. Ngay cả hắn cũng động tâm, muốn tấn công một môn phái nữa.
Chiến lực hắn hiện nay đã tăng lên rất nhiều, nếu như tiến vào cảnh giới bí cảnh Đạo Cung thứ hai, chắc chắn thực lực còn đột nhiên tăng mạnh.
Trong bảo khố này, ngoại trừ số nguyên kể trên, còn có không ít vũ khí và một số bí tịch, tất cả đều được Diệp Phàm lấy ra ngoài.
Ở trên ngọn núi cao nhất phái Thanh Hà có ba ngọn thác lớn từ trên cao rủ xuống, hùng tráng mà mỹ lệ. Hơi nước bắn lên tạo thành những vầng sáng nhiều màu, kết hợp với các loại hoa cỏ kỳ lạ thơm ngát, cổ thụ xanh ẩm ở bên cạnh, làm cho quang cảnh thật tự nhiên.
Hai mươi sáu người còn lại của phái Thanh Hà đang thấp thỏm đứng trên ngọn núi cao nhất, không biết vận mệnh mình sẽ thế nào.
“Phịch”
Bỗng nhiên điển tịch cao thâm nhất của phái Thanh Hà bị ném xuống trước mặt họ, còn có một số vũ khí được các tu sĩ bí cảnh Đạo Cung tế luyện nữa.
– Những thứ này đều thuộc về các ngươi, không cần ngạc nhiên cũng không cần băn khoăn. Phái Thanh Hà từng bị một nhóm giặc cướp chiếm lĩnh, làm hại khắp nơi, ta chỉ diệt bọn họ để tìm một người thừa kế thật sự.
Mới vừa rồi còn đang ở địa ngục, nhưng sao đi tới thiên đường nhanh vậy? Hầu như những người này không thể tin nổi, bọn họ còn đang lo lắng cho tính mệnh của mình, vậy mà bây giờ đã nhận được bảo vật và bí pháp.
– Có thật không?
Một người nơm nớp lo sợ, ngẩng đầu lên hỏi.
– Tự nhiên là thật!
Diệp Phàm mỉm cười, nói:
– Các ngươi tự giải quyết cho tốt. Nếu như có thể mạnh mẽ lên, sau này các ngươi sẽ trở thành trưởng lão phái Thanh Hà đấy.
Mọi người phái Thanh Hà lúc trước đã bị giết sạch, nếu như những người này lưu lại, tất nhiên họ sẽ trở thành người ở trên, nắm quyền hành trong tay.
– Diệp tiểu ca.
Lôi Bột muốn nói gì đó.
– Quên giới thiệu cho các ngươi, hai người này chính là chính phụ chưởng giáo Mỏ giáo, sau này còn mong mấy vị tương trợ một chút.
Diệp Phàm đẩy Vương Xu và Lôi Bột lên phía trước.
– Chúng ta là chưởng giáo? Khai tông…lập phái rồi…
Hai người này sững người ra.
– Mỏ giáo?
Mấy người phái Thanh Hà may mắn sống sót đưa mặt nhìn nhau, danh tự này cũng thật quá nhà quê, vừa nghe đã biết là môn phái chuyên đào mỏ.
– Đúng như mấy vị suy đoán đấy, giáo phái chúng ta không tranh quyền thế, chỉ đi tìm nguyên ở dưới mặt đất, trong lòng núi thôi. Sau này sẽ còn cần các vị hỗ trợ.
Diệp Phàm không muốn làm chủ môn phái này, hắn chỉ cần âm thầm khống chế là được rồi. Nếu nhưa hắn tham dự trực tiếp vào, rất có thể sẽ có người sinh lòng làm phản.
Hơn nữa, theo như những gì “Nguyên Thiên thư” ghi lại, lúc tìm nguyên cần phải trấn định địa mạch sông núi lại, cần rất nhiều người hỗ trợ. Những người này sẽ là “thợ mỏ” hắn phải điều động sau này.
– Nếu có gì phân phó, chúng ta không dám từ chối, nhất định sẽ làm theo.
Những người này cảm thấy mình rất may mắn, chẳng những sống sót mà còn trở thành những người khống chế quyền lực phái Thanh Hà, thật sự ngoài ý muốn bọn hắn.
Thật ra, tâm tình những người này không xấu, chỉ riêng việc họ dám phản đối làm chuyện ác là đã cho thấy tâm tính họ rất tốt. Nếu không phải như thế, Diệp Phàm cũng không lưu họ lại.
– Tốt nhất các ngươi hãy phong núi lại, yên lặng tiềm tu…
Nói xong những lời này, Diệp Phàm liền dẫn Vương Xu và Lôi Bột rời đi.
– Diệp tiểu ca, chúng ta khai tông lập phái rồi sao?
Lúc đi đường, Vương Xu không ngừng mở miệng hỏi.
– Nhưng danh tự thật khó nghe…
Nhị Lăng Tử lầm bầm.
– Sao lại khó nghe? Mỏ giáo, danh như ý nghĩa, chính là đại giáo có một không hai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Phàm cười khẽ.
– Nhưng không phải ngươi nói muốn khai tông lập phái ở đó sao? Tại sao phải rời đi?
Hai người không hiểu.
– Mục đích quan trọng nhất khi đi đến đấy chính là giết sạch bọn người ác đó. Về phần phái Thanh Hà….tất nhiên ta phải nắm nó trong tay.
Diệp Phàm cười cười.
Thật ra hành động này của hắn cũng như hắn đã tự quyết định các “thợ mỏ” riêng cho mình, nhưng lại không thể trực tiếp tuyên bố. Nếu như nói ra ngoài, chắc chắn những người kia tuy bề ngoài rất hàng phục, nhưng tâm trí lại sinh lòng phản nghịch.
Mà khi nãy Diệp Phàm đã để cho bọn họ trở thành người nắm quyền phái Thanh Hà, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng. Cứ làm như thế, lâu ngày mọi chuyện lại như nước chảy thành sông, bọn họ sẽ tự động hàng phục mình.
Diệp Phàm coi môn phái này đã trở thành địa bàn riêng của mình, tất nhiên không cho những người khác nhúng tay vào.
Trong ba ngày kế tiếp, Diệp Phàm dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch toàn bộ mười bảy nhóm giặc cướp trong phương viên năm trăm dặm,
Đến khi Diệp Phàm quay trở lại phái Thanh Hà, chuẩn bị dùng nguyên đã đoạt được để bế quan đột phá, thì hắn lại biết trong ba ngày vừa rồi, thỉnh thoảng lại có người theo dõi ở bên ngoài.
– Dạo này, người của Ly Hỏa giáo, phái Lạc Hà, Huyền Nguyệt động, Thất Tinh các, thường xuyên lui tới thăm dò phái Thanh Hà chúng ta.
Ba vị trưởng lão còn lại của phái Thanh Hà lo lắng, hai mươi ba vị đệ tử trẻ tuổi còn lại cũng không yên lòng chút nào.
– Không sao, chỉ cần bọn họ không quá phận thì không cần để ý tới. Nếu các vị có khó khăn, ta sẽ ra tay giúp đỡ. Dù sao ta cũng mượn các ngươi một ngọn núi.
Diệp Phàm cười nói.
Diệp Phàm muốn ẩn cư ở sau núi, người phái Thanh Hà tất nhiên không dám không cho mượn. Lúc đầu bọn họ còn có ý nghĩ từ chối, nhưng tình thế trước mắt lại không thể không van xin Diệp Phàm.
– Đệ tử Huyền Nguyệt động đến bây bái sơn, cầu kiến chưởng giáo phái Thanh Hà!
Âm thanh từ bên ngoài sơn môn truyền vào mười tám ngọn núi cao nhất.
Không lâu sau, một người đệ tử phái Thanh Hà dẫn theo một thanh niên hai mươi máy tuổi bước theo thềm đá đi lên. Người thanh niên này nhìn xung quanh một chút, khóe miệng nở nụ cười.
– Ngươi chỉ là một đệ tử Huyền Nguyệt động, nhưng lại dám lớn tiếng quấy nhiễu bọn ta thanh tu, lại còn lớn tiếng muốn gặp chưởng giáo phái Thanh Hà chúng ta. Dù cho trưởng lão ngươi có đích thân đến, hắn cũng chưa dám làm vậy.
– Vãn bối là Lý Du Nhiên, đệ tử chứ chín của động chủ Huyền Nguyệt động. Vãn bối phụng mệnh gia sư đến đây bái hội.
Lý Du Nhiên quan sát xung quanh, thấy có ít vết máu trên thềm đá bên cạnh đầm nước thì nụ cười tại khóe miệng càng đặc sắc hơn.
– Ngươi có chuyện gì?
Trưởng lão phái Thanh Hà giận tái mặt, hỏi.
– Nghe nói phái Thanh Hà có biến, Huyền Nguyệt động ta muốn tương trợ, không lâu sau sẽ có cường giả tới đây.
Lý Du Nhiên trả lời.
– Càn rỡ, các ngươi muốn tấn công chiếm lấy phái Thanh Hà ta sao?
Ba người trưởng lão giận dữ.
– Không dám, động chủ Huyền Nguyệt động chúng ta là bạn thâm giao với chưởng giáo quý phái. Nếu như phái Thanh Hà có khó khăn, tất nhiên Huyền Nguyệt động ta phải tới đây giúp đỡ, trợ giúp quý phái vượt qua khó khăn.
Lý Du Nhiên đoán được phái Thanh Hà có biến, nên nói chuyện càng tùy ý hơn, cười cười nói nói thản nhiên.
– Huyền Nguyệt động muốn nhân lúc người ta cháy nhà để lấy đồ sao?
Hai mươi sáu người phái Thanh Hà đều tức giận.
– Sao lại nói thế, chúng ta chân thành tới đây tương trợ.
Lý Du Nhiên mở cái quạt trong tay mình ra, chậm rãi nói:
– Cách đây không lâu, gia sư và chưởng giáo Thanh Hà từng thương lượng với nhau, muốn hợp nhất hai phái lại để đồng tâm phát dương quang đại.
Nói tới câu này, mục đích của Huyền Nguyệt động đã quá rõ ràng, không cần nói thêm gì nữa.
– Các ngươi…
Mấy người phái Thanh Hà tức giận.
– Ăn nói hay lắm.
Diệp Phàm đi ra, nói:
– Hai phái hợp nhất cũng không sao, trở về nói cho động chủ các ngươi biết. Chỉ cần hắn chuẩn bị đủ số nguyên để làm lễ vật, lúc nào cũng có thể bái nhập phái Thanh Hà, phong cho hắn chức phó chưởng giáo cũng không sao.
– Ngươi là ai?
Lý Du Nhiên gấp quạt lại, thu hồi nụ cười rồi trầm giọng nói:
– Nơi này làm gì có chỗ cho một người trẻ tuổi như ngươi nói chuyện? Ta đang nói chuyện với trưởng lão của ngươi, lui qua một bên.
Diệp Phàm đã coi phái Thanh Hà trở thành địa bàn của mình, sao có thể để người khác nhúng tay vào. Đào đã hái được một nửa rồi, tất nhiên hắn sẽ không nhường cho người khác.
– Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
Hắn bước xuống thềm đá màu xanh, gió nhẹ thổi mái tóc bay lên, tay áo cũng theo đó phiêu động. Hắn mở miệng nói:
– Nơi này là phái Thanh Hà, ta nói gì cũng đượ, còn ngươi là gì? Chỉ là một đệ tử Huyền Nguyệt động mà cũng dám tới đây cuồng vọng, ngươi coi nơi này là gì mà dám lớn lối như thế.
– Ta đại biểu cho Huyền Nguyệt động đến, ngươi chỉ là một đệ tử trẻ tuổi nho nhỏ, tất nhiên không có tư cách nói với ta!
Lý Du Nhiên lại mở quạt ra, rồi đưa mắt nhìn về phương xa, tỏ rõ dáng vẻ không coi Diệp Phàm ra gì.
– Mau trở về nói cho động chủ các ngươi biết, chuẩn bị cho ta nửa thước khối nguyên. Nếu không, ta sẽ cho hắn được toại nguyện, hợp nhất hai phái lại!
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, ống tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng vung ra, tựa như nước chảy mây trôi, rất là tự nhiên.
“Phốc”
Lý Du Nhiên bị đánh bay ra ngoài hơn trăm trượng, chật vật rơi xuống mặt đất.
– Ngươi…to gan, dám vô lễ với đệ tử Huyền Nguyệt động?
“Phốc”
Diệp Phàm lại vung tay áo lên, nhất thời miệng mũi Lý Du Nhiên phun máu, khuôn mặt sưng vù lên như bị một ai đó đánh cho vài bạt tai. Sau đó, cả người hắn run lên dữ dội như bị sét đánh, bị đánh bay ra ngoài!
– Được! Được! Được! Phái Thanh Hà các ngươi muốn diệt môn thật sao?
Sắc mặt Lý Du Nhiên xanh mét.
– Ăn nói hàm hồ, ngươi còn đang làm gì đó? Mau mau trở về nhanh, nói động chủ của ngươi đến đây gặp ta.
Diệp Phàm đứng nguyên tại chỗ, tay áo phiêu động liên tục.
Thân thể Lý Du Nhiên lại bị chấn động, khuôn mặt sưng vù lên, hàm răng như muốn rớt cả xuống đất. Hắn bị Diệp Phàm đánh bay ra khỏi phái Thanh Hà, rơi xuống một đầm nước ở xa.