Già Thiên – Chương 185: Quỷ Mỏ – Botruyen

Già Thiên - Chương 185: Quỷ Mỏ

Ngay trước hầm mỏ quặng gặp chuyện không may kia có rất nhiều tử thi, khoảng năm sáu chục cỗ, sắc mặt tất cả đều xám xịt, hai mắt trợn tròn lên.

Những người khai thác nguyên có kinh nghiệm không khỏi biến sắc, vội vàng tránh lui ra xa, không có người nào dám lên trước.

Không khí ở khu vực thứ khai thác nguyên thứ mười lăm trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, phần lớn đều nơm nớp lo sợ.

Ngay ở miệng hầm mỏ có những làn sương màu xám tràn ra, dù cách rất xa, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được áp lực.

– Thật là gặp quỷ…

Diệp Phàm âm thầm kinh hãi.

Hắn đã sớm biết được thỉnh thoảng trong mỏ nguyên sẽ phát sinh những chuyện như vậy, nhưng khi tự mình chứng kiến thì hắn vẫn có chút kinh ngạc.

Một lão nhân đã ở mỏ nguyên này khai thác được tám chín năm mở miệng nói, đôi mắt hiện lên thần thái lo lắng kỳ lạ:

– Ta có dự cảm yêu tà lần này không tầm thường.

Qua một thời gian, các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa đã chạy tới, dẫn đầu là mấy người trung niên, còn lại đều là đệ tử trẻ tuổi.

– Người nào ở đây khai thác nguyên, có người nào còn sống không?

Một người trung niên hỏi.

– Ta làm việc ở đây.

Một người trẻ tuổi tiến lên nói, vẻ mặt khẩn trương.

– Còn có người không?

Người trung niên hỏi lần nữa.

Lại có sáu bảy người đi ra, người nào người nấy đều thấp thỏm lo âu.

– Các ngươi nhìn thấy gì?

Người trung niên hỏi.

– Không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được bên trong hét lên thảm thiết, sau đó chúng ta may mắn trốn được.

– Tần sư huynh đâu nhỉ? Không phải huynh ấy phụ trách nơi này sao?

Người trung niên nhíu mày.

– Lão thần tiên kia cũng chết trong mỏ nguyên này rồi.

– Cái gì?

Người trung niên kia mở mắt ra thật to, nói:

– Tần sư huynh gặp nạn?

– Vâng, đúng ạ…

Người khai thác nguyên này có chút khẩn trương, nói:

– Lúc ban đầu, dường như ở dưới phát hiện được gì đó. Lão thần tiên đó nhận được bẩm báo nên tự mình xuống đó thăm dò, không ngờ lại xảy ra việc yêu tà như vậy, tất cả mọi người đều chết đi.

Tên đứng bên cạnh nói thêm:

– May mà chúng ta chạy mau, nếu không cũng khó mà sống nổi.

Không cần hắn nói, tất cả mọi người đều thấy được ở ngay mỏ nguyên đó có khoảng năm sáu chục cỗ thi thể.

Mấy tên tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa đưa mặt nhìn nhau, tất cả đều cau mày lại. Bọn họ không hề mong đợi việc này xảy ra, mỗi khi mỏ nguyên có chuyện yêu tà xảy ra thì sẽ rất nguy hiểm.

Ngay miệng hầm mỏ nguyên có những làn sương mù màu xám thoát ra, làm cho tâm thần người ta bất an.

– Không phải đào được cái gì còn sống đấy chứ?

Một người trung niên nói như vậy.

Những người khác nghe thấy câu này liền biến sắc, nếu lời này là thật, hẳn là đại hung sắp hiện ra.

– Nghe nói trước đó không lâu, người bên Khương gia đào phải một cái quỷ mỏ, có mấy cái xương bằng máu trồi ra ngoài, làm cho nhiều người chết đi.

Nghe thấy mấy người tu sĩ trung niên nói như thế, Diệp Phàm liền động trong lòng, xem ra mỏ nguyên ở dưới mặt đất rất thần bí.

– Ta tới thu lấy một làn sương mù màu xám, xem thử nó rốt cuộc là gì.

Một người trung niên há mồm phun ra một cái bình nhỏ bằng bạc, cái bình này hóa thành một đạo ánh sáng phóng thẳng tới phía trước. Khi tới gần miệng hầm, nó dừng lại tản phát ánh sáng nhu hòa rồi bắt đầu thu lấy sương mù.

Răng rắc….

Nhưng điều làm người khác phải kinh hãi chính là cái bình nhỏ đó còn chưa thu lấy được làn sương nào thì mặt bình đã xuất hiện vết nứt, sau đó ánh sáng quanh bình ảm đạm đi, bình nhỏ rơi xuống đất.

– Đây là…

Thân thể vị trung niên kia khẽ chấn động.

– Vũ khí do chính tu sĩ bí cảnh Đạo Cung tế luyện cũng không thể ngăn cản được một làn sương mù, rốt cuộc đây là vật gì?

Mọi người đều thất kinh.

Mấy vị trung niên đều tỏ vẻ ngưng trọng, sự việc lần này không tầm thường, bọn họ cũng hơi do dự.

Khoảng qua một canh giờ nữa, sương mù màu xám mới tiêu tán đi, biến mất trong trời đất.

Sau đó không lâu có một con gà mái bị ném vào trong mỏ quặng, nó không ngừng kêu to, qua một thời gian mà không chết.

Mấy vị tu sĩ trung niên thở dài một cái.

– Không tệ như đã nghĩ.

– Chỉ là một cỗ sát khí mà thôi, không phải là quỷ mỏ.

Mấy tên tu sĩ trung niên đi thẳng về phía trước, mấy người đệ tử trẻ tuổi khác đi theo phía sau.

Bọn họ đứng ở miệng hầm xem xét từng cỗ thi thể, rồi chuẩn bị đi xuống dưới quan sát.

– Khiêng mấy cái thi thể này đi, chôn ở mấy cái phế mỏ ấy.

Một người tu sĩ trung niên ra lệnh.

Mấy người khai thác nguyên vội vàng lui về phía sau, không có người nào muốn đụng vào những người đã bị chết không rõ ràng kia.

Người tu sĩ trung niên kia thấy thế thì nhíu mày, nói:

– Sát khí đã tiêu tán, không còn nguy hiểm nữa.

Mấy người khai thác nguyên sợ hết hồn hết vía, vội vàng khiêng mấy chục cỗ thi thể ném vào trong mấy cái phế mỏ bị bỏ hoang, rồi dùng đất chôn lại.

Mấy tên tu sĩ trung niên thương lượng, chuẩn bị xuống giếng quan sát.

– Hay là để họ dọn sạch đống thi thể ở bên trong, rồi chúng ta xuống sau…

Một người tu sĩ trung niên đề nghị như vậy, rồi nhìn lướt qua đám người khai thác nguyên.

Người chung quanh nhất thời kinh hãi, rối rít lui về phía sau.

– Sợ cái gì, ngay cả một con gà mái cũng không có việc gì, bên trong đã an toàn rồi. Chẳng lẽ mấy người sống các ngươi còn không bằng cả một con gà mái sao?

Diệp Phàm nghe vậy thật muốn phun một bãi nước miếng vào mặt người này, nếu như không sợ thì tại sao ngươi không đi vào trước, mà phải nhờ mấy người khai thác nguyên bình thường tiến vào trước?

Một tên đệ tử trẻ tuổi của Diêu Quang Thánh Địa tự mình đi lên chọn người, Diệp Phàm bất hạnh bị chọn trúng, phải đi xuống hầm mỏ nguyên để dọn dẹp tử thi.

Cảnh sắc bên trong hầm mỏ mơ hồ, một cây đuốc cũng khó mà chiếu sáng toàn bộ. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, ngổn ngang khắp nơi, vài người khai thác nguyên nhát gan vừa thấy cảnh tượng thì này toàn thân đã run rẩy lên.

Ở đằng trước có một chút ánh sáng truyền đến, là một khối nguyên nhấp nháy khảm ở trên một tảng đá sáng lên. Bên cạnh còn có một lão tu sĩ nằm ở đó, đã chết từ lâu.

– Vấn đề chính ở chỗ này…

Diệp Phàm cẩn thận đi đến gần, sau khi nhìn thấy rõ mọi việc, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong khối nguyên lớn bằng đầu người này có một cái móng vuốt, gần giống với bàn tay của con người. Nhưng trên da thịt lại có rất nhiều lông mao, mỗi một sợi dài đến cả tấc, ngay cả lòng bàn tay cũng có, trông thật dữ tợn.

– Sinh vật này ít nhất đã có từ trước Thái Cổ a…

Diệp Phàm thật mình trong lòng.

– Trảo quỷ!

– Quái vật!

Mấy người chung quanh đều thất kinh kêu lên.

Diệp Phàm tản phát thần thức mình ra xem xét lần nữa, hắn lại biến sắc.

Đây là một tảng đá lớn, nhưng vì bị người khai thác nguyên đâm thủng nên mới hiện ra khối nguyên này. Mà trên mặt đá lại có nhiều hoa văn, dường như tương tiên với khối nguyên.

– Này…

Hắn vô cùng khiếp sợ.

Đây là một khối thi thể hóa thạch, nhưng chỉ có bàn tay kia là còn được bảo tồn không bị tổn hao gì, còn những bộ phận khác đã trở thành thạch cốt.

– Hình như là một sinh vật hình người, không đúng, sau lưng hắn còn hai cái cánh nữa.

Sinh vật hình người có cánh chim? Chắc chắn không phải là con người.

Đến lúc này hắn đã hiểu được vì sao lại có sương mù màu xám làm chết nhiều người như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL

Người khai thác nguyên đào trúng tảng đá này, làm cho khối nguyên bên trong bị tổn hại một góc. Đồng thời bàn tay sinh vật kia lộ ra ngoài không khí, vừa ra ngoài thì đã bị phân hủy, nên mới sinh ra sương mù màu xám.

– Rốt cuộc đây là sinh vật gì mà đáng sợ như thế? Mới chỉ có một chút huyết nhục lộ ra ngoài không khí bị rửa nát thì đã kinh khủng như vậy, một luồng sương mù màu xám đã làm nát bấy vũ khí do tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, thật không thể tưởng tượng được!

Diệp Phàm hoảng sợ trong lòng.

Điều duy nhất làm người ta cảm thấy may mắn là khối nguyên này không hề tầm thường, xung quanh có nhiều loại màu sắc tràn ngập, tự động hấp thu tinh khí thiên địa, chỗ bị tổn hại đã được màn sáng bao quanh lại, ngăn tinh khí sinh mệnh thoát ra ngoài.

Lúc này mấy người tu sĩ ở phía trên đã bay vào. Linh giác bọn họ nhạy cảm, cảm thấy phía dưới không còn nguy hiểm gì nên không sợ hãi nữa.

– Đây là…móng vuốt của một sinh vật!

Mấy tu sĩ trung niên kia thất kinh kêu lên.

– Mấy năm trước từng đào được một cánh tay cụt, cũng được phong ở trong nguyên. Lúc mang về Thánh Địa, thái thượng trưởng lão tùng nói rằng nếu có phát hiện thêm xác thịt nào như vậy nữa thì phải lập tức bẩm bảo, chắc chắn là việc lớn.

Mấy tên tu sĩ kia cẩn thận dọn dẹp mấy tảng đá chung quanh, rồi mang khối nguyên và thạch cốt kia cùng lên mặt đất.

Thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa bị kinh động, tự mình đi tới chỗ này. Sau khi nhìn thấy bàn tay kia, hắn liền cẩn thận quan sát nó và khối thạch cốt.

– Thật không thể tin được!

Dường như hắn rất giật mình.

– Rốt cuộc đây là sinh vật gì?

Một gã đệ tử trẻ tuổi bên cạnh cẩn thận hỏi thăm.

– Trước cổ…

Thái thượng trưởng lão chỉ nói ra hai chữ, rồi đột nhiên ngừng lại.

Rất hiển nhiên vị thái thượng trưởng lão này bây giờ cũng không bình tĩnh được, qua một hồi lâu sau hắn mở thở dài ra một hơi, rồi vung tay áo lên, thu hồi khối nguyên lớn như đầu người và khối thạch cốt.

– Các ngươi tiếp tục khai thác ở đây, khi có phát hiện gì, phải lập tức bẩm báo cho ta. Việc này quan hệ trọng đại, ta sẽ ghi nhớ công lớn các ngươi.

Hắn làm vẻ trịnh trọng, rồi nhanh chóng biến mất.

– Tại sao thái thượng trưởng lão không nói rõ ra, rốt cuộc đây là sinh vật gì?

– Ít nhất cũng là sinh vật trước Thái Cổ, dường như vô cùng khủng bố và cường đại.

– Lúc ấy loài người chúng ta đã có mặt chưa? Có địa vị như thế nào?

Những nghi vấn trong lòng mấy người đệ tử trẻ tuổi bên Diêu Quang Thánh Địa cũng là những điều Diệp Phàm muốn hỏi, hắn rất muốn biết đáp án.

– Chẳng lẽ dựa vào cái móng vuốt ấy, bọn họ có thể nghiên cứu ra được bí thuật hay thần lực gì sao?

– Điều này rất khó nói! Nếu như là sinh vật cường đại, có lẽ bàn tay ấy là bảo vật vô giá.

Mấy vị tu sĩ trung niên cũng thấp giọng nghị luận.

– Chỉ sợ đại nhân vật Diêu Quang Thánh Địa ta cũng không biết chính xác đó là sinh vật nào.

– Có lẽ trên thế gian này chỉ có mỏ cổ Thái Sơ mới biết đáp án được, nơi đó từng có sinh vật từ trong thần nguyên bước ra ngoài.

– Đừng nói nữa, mỏ cổ Thái Sơ là nơi cấm kỵ, khi còn ở khu vực khai thác nguyên thì không được tùy tiện nói lung tung.

Mỏ cổ Thái Sơ là trung tâm khu vực này, được các mỏ nguyên của các Thánh Địa vây quanh lại. Đó là một mảnh đất không tốt, không có ai dám vào trong thăm dò.

Qua mấy ngày sau, bọn người Diệp Phàm lại tiếp tục đào thêm mấy hầm mỏ nữa, nhưng không hề được một khối nguyên nào.

Diệp Phàm thầm than xui, hắn còn muốn lén lút kiếm chút đỉnh cho mình đây. Nhưng những người khai thác nguyên khác lại cảm thấy may mắn, bởi vì mấy ngày vừa qua không có chuyện gì xui xẻo xảy ra cả.

Ngay lúc mọi người cho rằng phong ba đã qua đi, thì bỗng nhiên vào ngày thứ bảy có một tiếng thét kinh hãi từ trong một mỏ quặng truyền ra.

– Xảy ra chuyện gì?

Tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa trên mặt đất quát hỏi.

Trong mấy ngày này, các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa không dám rời khỏi đây, vẫn luôn ở chung quanh các khu vực khai thác mỏ. Thái thượng trưởng lão tự mình phân nhiệm vụ, bọn họ không dám khinh thường.

– Xương, phát hiện rất nhiều xương!

Người ở bên dưới rất sợ hãi.

Sau khi các hầm mỏ khác ở khu vực khác biết được chuyện xảy ra ở hầm mỏ này, mọi người liền chạy ra khỏi hầm mỏ, nhanh chóng lui về phía xa.

Người khai thác nguyên thường xuyên đối mặt với chuyện yêu tà, một khi có chuyện, dù là chuyện nhỏ đến đâu thì họ cũng tự vệ trước. Khu vực khai thác mỏ thứ mười lăm trở nên hỗn loạn!

Rốt cuộc Diệp Phàm đã hiểu vì sao có rất ít người khai thác nguyên sống được trên mười năm. Mới chỉ mấy ngày mà đã xảy ra chuyện yêu tà như vậy, cả tu sĩ cũng không sống lâu được.

– Có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường một năm cũng không có mấy chuyện yêu tà như vậy xảy ra, nhưng sao mấy ngày này lại nhiều như vậy?

Mấy lão nhân có kinh nghiệm khai thác nguyên nhiều năm đều có cảm giác rất xấu.

– Ta cảm thấy việc đào ra cái móng vuốt kia còn chưa kết thúc, nó mới chỉ là bắt đầu. Chắc chắn khu vực khai thác nguyên này là quỷ mỏ, nếu còn đào nữa, có khi còn có yêu ma xuất hiện.

– Ta cũng có dự cảm như vậy, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

– Nghe nói mỏ cổ Thái Sơ trong một năm nữa sẽ không yên lặng được nữa, sợ rằng đây là điềm hung báo trước.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Mấy vị lão nhân này đã khai thác nguyên nhiều năm, sống ở một nơi yêu tà lâu như vậy, chắc chắn linh giác của họ rất nhạy cảm, có lẽ những dự cảm này sẽ trở thành sự thật.

– Không cần sợ, chỉ là xương khô mà thôi, không có nguy hiểm gì. Tất cả mau trở lại cùng nhau khai thác cái mỏ này lớn ra, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa mệnh lệnh mọi người trở về, rồi tập trung người cùng nhau khai thác cái hầm mỏ nguyên kia lớn ra.

Vì ủng hộ mọi người, bọn họ cũng tự mình tiến vào mỏ quặng, đứng ngay tại chỗ chỉ huy mọi người.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy mọi vật ở đây, bọn họ cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Có rất nhiều xương khô đã hóa thạch, cũng không biết có bao nhiêu bộ nữa. Chỉ cần đập nát một tảng đá là bên trong sẽ có rất nhiều xương khô, thật làm cho người ta phải run sợ.

Đến lúc sau thì không còn thấy khối đá nào nữa, chỉ toàn thấy thạch cốt, trông nơi này thật giống như một cái hầm mộ.

Ngay cả các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa cũng cảm thấy lạnh sống lưng, mà nhiệt độ nơi này cũng không bình thường nữa, càng lúc càng âm hàn.

Ngay lúc này có người sợ hãi kêu lên:

– Đào ra máu rồi.

Trong phút chốc, có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn trăm người chết oan chết uổng ngay tại chỗ.

– Trời ạ…quỷ mỏ, yêu tà!

– Ta thấy được nó, trời ạ!

Dù là Diệp Phàm hay là tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa, tất cả cũng sởn tóc gáy mình lên.

-o0o-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.