Diệp Phàm biết đây chỉ là lý do, Diêu Quang Thánh nữ còn chưa muốn ra tay bây giờ. Rốt cuộc nàng ta có ra tay cứu hắn đi không còn rất khó nói, nhưng có thể chắc chắn mục đích không tốt. Rất có thể là do nàng ta cảm thấy hứng thú với thể chất của hắn.
Cây cờ màu đen trên bầu trời kia càng lúc càng đáng sợ, tản phát ánh sáng đen lạnh người che đậy cả bầu trời, mặt trời chói chan cũng bị nó làm lu mờ đi.
Diệp Phàm vội vàng tế đỉnh ra rồi đưa lên đầu bảo vệ.
Rầm!
Cây cờ lớn màu đen kia bay phất phới, tỏa ra sương mù màu đen nồng nặc, tạo thành những đám mây u ám. Một cỗ áp lực khổng lồ tràn về phía trước làm cả người Diệp Phàm bị chấn động mạnh, nếu như không phải hắn tế đỉnh ra trước, sợ rằng lúc này đã gặp bất trắc.
Nhưng việc Diệp Phàm dùng Ngũ Hành chân hỏa để đốt cháy đại nhân vật Cơ gia lại làm cho Cơ Hải Nguyệt cố kỵ, nên người đệ tử Cơ gia này cũng không dám dùng hết sức.
– Hừ!
Cơ Hải Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn mạo hiểm. Vạn nhất đối phương còn có Ngũ Hành chân hỏa, rồi dùng để đốt cháy cây cờ của hắn thì đây chính là tổn thất không thể nào đền bù được.
Vào giờ khắc này, vẻ mặt hắn rất trang nghiêm. Bỗng nhiên trời đất sau lưng hắn trở nên trắng xóa, rồi có băng tuyết vô tận từ trong hư không hiện ra. Băng tuyết lạnh thấu xương, hàn khí giống như dao găm đang vọt tới vậy.
– Dị tượng!
Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Cơ gia quả nhiên cường đại, không ngờ trong những người đệ tử trẻ tuổi của họ lại có thêm một người luyện thành dị tượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Băng tuyết một màu trắng xóa kéo dài liên tiếp tới tận phương xa, cả vòm trời phía sau Cơ Hải Nguyệt cũng biến thành một màu trắng, gió lạnh thấu xương không ngừng ùa tới. Trông Cơ Hải Nguyệt lúc này như một Băng thần đứng trong thế giới băng tuyết lạnh giá vậy.
– Tuyết vũ thiên hạ!
Cơ Hải Nguyệt hét lớn.
Dị tượng do hắn ngưng tụ ra tạo thành một sức mạnh to lớn khó lường, không ngừng càn ép tới phía trước.
Bỗng nhiên có một cơn bão tuyết mạnh mẽ tràn tới khu vực này, khí thế phô thiên cái địa, làm cho cả trời đất bị nhuộm trắng đi.
Mỗi một đóa bông tuyết có kích thước như lòng bàn tay, khí lạnh thấu xương người. Từng đóa từng đóa trong suốt sắn bén như đao kiếm, chúng không ngừng cuốn tới Diệp Phàm.
Keng! Keng! Keng!
Khắp bầu trời có những âm thanh kim khí va chạm vào nhau phát ra, ngàn vạn lưỡi dao tuyết bay múa như muốn rạch nát cả hư không, hoàn toàn bao trùm nơi này lại.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, vội vàng truyền thần lực vào bên trong tiểu đỉnh, khí mẹ vạn vật lưu chuyển ra ngoài, chặn toàn bộ bông tuyết.
– Nếu không có Ngũ Hành chân hỏa, chỉ dựa vào cảnh giới Luân Hải mà ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?
Thần sắc Cơ Hải Nguyệt lãnh mạc, huyền phù ở trên không trung như một vị thần từ thời đại băng hà đi ra, quát to:
– Băng hà phong thiên!
Thế giới băng tuyết phía sau hắn tỏa ra những làn sương mù trắng xóa vô tận, rồi hội tụ lại tạo thành một cơn sóng biển phóng tới Diệp Phàm.
Ầm Ầm…
Thảo nguyên bị chấn động, tất cả thực vật nhanh chóng úa tàn rồi sau đó nát bấy. Cả những tảng đá to lớn chung quanh cũng không chống đỡ được, dần dần bị khí lạnh xâm nhập vào, rồi nứt vỡ ra.
Khí lạnh cực hạn thật là đáng sợ, nó hủy diệt toàn bộ những gì ngăn cản nó, không có vật nào có thể chịu đựng được.
Thảo nguyên bị gãy nứt tạo thành những khe nứt lớn rồi lan tràn ra khắp nơi, trông thật kinh khủng.
Đóng băng tất cả, đóng băng tất cả, cả thế giới đang tỏa sức sống bừng bừng dần được thay thế bằng băng tuyết giá lạnh.
– Diêu Quang mỹ nữ, ngươi còn không ra tay ư, còn đợi đến khi nào?
Diệp Phàm âm thầm truyền âm.
Một tiếng cười ngọt làm say lòng người truyền đến, nói:
– Diệp tiểu đệ, ngươi phải kiên trì một chút. Ta đang chuẩn bị!
Diệp Phàm hiểu đối phương không muốn ra tay bây giờ, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
Ầm! Ầm!
Sương mù trắng xóa cuồn cuộn đánh tới trước mặt, giống như biển rộng bao la đang gầm lên một cách đáng sợ, toàn bộ những vật chung quanh Diệp Phàm đều biến thành tro bụi.
Ầm!
Trong chớp mắt, Diệp Phàm bị sương mù trắng xóa vô tận bao phủ, rồi trong nháy mắt bị đống băng lại. Một pho tượng lạnh lẽo và kiên cố hiện ra ngay tại đó!
Còn tiểu đỉnh lại thâm trầm di động, nó không bị làn sương mù trắng xóa vô tận khi nãy làm ảnh hưởng, vẫn huyền phù ngay trên đầu pho tượng.
– Dù là cao nhân tu đến bí cảnh thứ ba, nhưng sau khi bị băng phong thì chỉ còn cách nuốt hận, tính mạng không thể duy trì lâu được.
– Một người như hắn mà cũng dám tranh phong cùng Hải Nguyệt ca ca? Nếu như không có Ngũ Hành chân hỏa, hắn còn sống được đến ngày hôm nay ư?
Mấy người ở phía sau Cơ Hải Nguyệt đều bước lên một bước, sau đó quay quanh khối băng khổng lồ quan sát.
– Tên tiểu súc sinh này càn rỡ không thôi, kết quả vẫn khó thoát khỏi cái chết. Đáng tiếc, đáng tiếc, mấy vị tiền bối Cơ gia ta lại bị hắn đốt chết, thật không đáng giá a.
– Dị tượng “băng tuyết” của Hải Nguyệt ca ca quả nhiên thần uy khó dò, mới vừa ra tay đã chém chết hắn rồi. Không biết bây giờ tiến hành sưu hồn đại pháp còn có thể lấy được bí thuật vô thượng kia không?
– Thần hồn hắn còn chưa mai một, ta ra tay tự có chừng mực.
Cơ Hải Nguyệt nói thế, sau đó vung tay lên, định chộp lấy tiểu đỉnh kia. Nhưng bỗng nhiên hắn biến sắc, nhanh chóng lui về sau, quát lên:
– Mau lui!
Ầm!
Khối băng khổng lồ đột nhiên vỡ nát ra, hàn khi tỏa ra khắp nơi. Diệp Phàm đã phá băng, hắn không nói lời nào, trực tiếp khu sử tiểu đỉnh trên đỉnh đầu.
Rầm!
Nháy mắt một cái đã có ba tên đệ tử Cơ gia bị tử vong, bọn họ bị đỉnh trấn áp thành phấn vụn, chỉ còn lại chút sương máu còn đang phiêu tán trên không trung.
Diệp Phàm cảm thấy thật đáng tiếc, hắn cố ý bị băng phong là muốn dụ mấy người bên Cơ gia đến gần, sau đó dùng đỉnh do khí mẹ vạn vật luyện thành để giết chết toàn bộ bọn họ. Không ngờ rằng Cơ Hải Nguyệt lại nhạy cảm đến thế, nhanh chóng phát hiện được dị thường nên quát mọi người lui về sau. Cuối cùng, Diệp Phàm chỉ đánh chết được ba người.
– Tên tiểu tử này quả nhiên hèn hạ, đúng như những gì cô tổ Cơ Huệ đã nói…
Mười mấy người còn sống đều rất tức giận, nghiến răng ken két. Vốn tình thế ban đầu là bọn họ thắng chắc, nhưng không ngờ lại tạo cơ hội để đối phương tiêu diệt ba người. Thật đúng là sỉ nhục!
– Thể chất của ngươi quả nhiên rất đặc biệt, lại chống được dị tượng “băng tuyết' do ta tu thành.
Thần sắc Cơ Hải Nguyệt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động.
– Cơ Hạo Nguyệt chưa nói với ngươi cái gì ư? Ngay cả dị tượng của Thần thể như hắn ta còn ngăn trở được, nói chi đến cái dị tượng “băng tuyết” của ngươi.
Lời này Diệp Phàm nói không sai. Thánh thể như hắn vô cùng đặc biệt, mỗi khi đối mặt với dị tượng thì thân thể sẽ tự động sản sinh ra một lực lượng khác lạ chống lại dị tượng bên ngoài, dường như không muốn cho các dị tượng đó khinh nhờn mình vậy.
Hắn lấy một cành cây xanh từ Ngọc Tịnh bình ra, đây là cành của Thánh thụ sinh ra Thánh quả. Hiện giờ Thần tuyền không còn nhiều lắm, Diệp Phàm bắt đầu ăn cành Thánh thụ để bổ sung thần lực.
Mỗi lần sử dụng đỉnh đều làm tiêu hao rất nhiều thần lực, nếu như không có những đồ này để bổ sung thần lực, hắn sẽ không chịu nổi.
Sắc mặt Cơ Hải Nguyệt nhất thời trầm xuống, nói:
– Ngươi nói bất cứ dị tượng nào cũng vô dụng với ngươi ư? Ta muốn xem thử thế nào!
Ầm!
Đột nhiên có một gốc cây cứng cáp như cầu long (sừng rồng) tỏa sức sống vô hạn xuất hiện nay trong thế giới băng tuyết trắng xóa này, gốc cây này thoáng cái đã vọt ra, làm trấn định tất cả mọi người ở đây.
Vào giờ khắc này, dường như thời gian đã ngừng lại. Cả không gian nơi này dường như cũng chỉ còn có gốc cây này, tất cả băng tuyết đã biến mất. Nhưng gốc cây đó lại trấn định cả phương không gian mọi người đang đứng.
Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, gốc cây này vọt tới trước Luân Hải Diệp Phàm, dường như muốn phá vỡ vào bên trong.
Biến cố này làm Diệp Phàm phải thất kinh, dị tượng này quả nhiên kỳ dị. Sau khi băng tuyết tan đi hết, gốc cây đột nhiên xuất hiện này lại có thể phong tỏa không gian, đây là lần đầu hắn nhìn thấy điều như vậy.
Đột nhiên đóa hoa sen màu xanh trong Luân Hải Diệp Phàm run nhẹ lên một cái, rồi tỏa ra những làn sương mù, giống như có dị lực xông ra bên ngoài vậy.
Ầm!
Gốc cây định trụ không gian kia thoáng cái đã nứt vỡ ngay trước người Diệp Phàm, dần dần bị tàn úa đi thành một điểm sáng, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể Cơ Hải Nguyệt khẽ run nhẹ lên, không tự chủ được mà phải lui về sau một bước. Trong thế giới băng tuyết sau lưng hắn lại xuất hiện thêm một gốc cây nữa, nhưng lại ảm đạm đi một chút.
– Sao có thể như vậy?
Hắn không thể tin nổi những gì đang xảy ra, nói:
– Chẳng lẽ thể chất của ngươi có thể khắc chế các loại dị tượng thật ư?
Những người khác lúc này đã khôi phục tự do, nhịp tim bây giờ đập nhanh hơn rất nhiều. Vào lúc bị trấn trụ ngay tại chỗ, bọn họ cũng cảm nhận được một loại dị lực kinh khủng.
– Thánh thể Thái Cổ quả nhiên khiến ta kinh ngạc, càng ngày ta càng cảm thấy hứng thú với nó.
Âm thanh động lòng người của Diêu Quang Thánh nữ truyền đến tai Diệp Phàm.
Thần sắc Cơ Hải Nguyệt trở nên lạnh như băng, nói:
– Ta sẽ lấy thực lực chân chính chém chết ngươi!
Tuy Cơ Hải Nguyệt mới chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng thực lực có thể so với cao nhân, chiến lực trong người tuyệt đối đủ để tiêu diệt Diệp Phàm. Việc giằng co nãy giờ với một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn như vậy làm hắn cảm thấy thật nhục nhã.
Ầm! Ầm!
Cây cờ lớn màu đen bay phất phới che khuất mặt trời, sau đó bay xuống trấn áp Diệp Phàm.
Ầm!
Mặt đất ở xây thoáng cái bị nứt vỡ, quả thật Diệp Phàm không thể ngăn được uy áp kinh khủng đến như vậy. Nhờ có tiểu đỉnh che chở nên hắn vẫn chưa bị làm sao, nhưng mặt đất dưới chân lại hơi lún xuống.
Mỗi một lần cây cờ lớn màu đen kia lay động là mặt đất lại bị nứt vỡ một lần. Chỉ trong nháy mắt, nó đã làm cho chỗ Diệp Phàm đang đứng bị lún xuống đến mấy chục thước.
Nếu như không phải tiểu đỉnh của hắn do khí mẹ vạn vật tế luyện thành, thì bây giờ hắn đã sớm bị biến thành tro bụi. Với tu vi hiện nay, hắn không thể nào ngăn cản uy áp này.
Chênh lệch cảnh giới giữa hai người giống như trời và đất, khi đối mặt với tu sĩ tu luyện ba bí cảnh như vậy, chút thần lực của Diệp Phàm không còn tác dụng gì nữa.
Diệp Phàm không ngừng cắn lấy cành Thánh thụ để bổ sung thần lực, thúc dục tiểu đỉnh do khí mẹ vạn vật tạo thành ngăn cản. Nếu như không có hai vật này, chắc chắn hắn sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
– Diêu Quang mỹ nữ, bây giờ ngươi còn không ra tay thì còn đợi đến lúc nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đem thi thể của ta đi ư?
Diệp Phàm âm thầm truyền âm.
– Không vội, ta thấy Diệp tiểu đệ còn có thể kiên trì, ta cần chuẩn bị thêm một chút nữa.
Âm thanh mềm mại của Diêu Quang Thánh nữ truyền đến.
“Ông bà nhà ngươi!”, Diệp Phàm rất muốn chửi bốn chữ này ra, nhưng cuối cùng lại xoay chuyển thành lời khác, nói:
– Lão bà này, ngươi mà còn không ra tay nữa thì vi phu sẽ phải cưỡi hạc đi về phía tây, không thể nào tới Diêu Quang Thánh Địa để cầu hôn được.
Diêu Quang Thánh nữ cũng không tức giận, âm thanh rất mị hoặc lòng người, nói:
– Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tỷ tỷ sẽ tới cứu ngươi.
Keng!
Ngay lúc này, sắc mặt Cơ Hải Nguyệt trở nên lãnh mạc. Tay phải hắn từ từ giơ lên cao, rồi sau đó vung xuống dưới. Đột nhiên có một thanh băng kiếm khổng lồ từ trong cánh tay phải lao ra, trực tiếp bổ xuống Diệp Phàm.
Răng rắc!
Khớp xương toàn thân Diệp Phàm chấn động. Mặc dù tiểu đỉnh đã che đỡ toàn bộ, nhưng áp lực Cơ Hải Nguyệt gây ra cho hắn quá lớn, thân thể cường đại như vậy mà cũng muốn bị chấn nát rồi.
Quả thật bên trong đỉnh còn có một chút Ngũ Hành chân hỏa, Diệp Phàm rất muốn lấy ra sử dụng. Nhưng nghĩ đến việc còn phải đối mặt với Diêu Quang Thánh nữ, hắn còn chưa hành động lỗ mãng.
– Diêu Quang Thánh nữ, ngươi còn không ra tay thì ta trực tiếp đem tiểu đỉnh này cho Cơ gia.
Truyền âm xong, Diệp Phàm quát to một tiếng:
– Cơ Hải Nguyệt, ta đưa tinh túy Huyền Hoàng cho ngươi.
Ầm!
Đúng lúc này, dường như cả bầu trời bị một người nào đó xé rách ra. Một cỗ thần lực cường đại đột nhiên phá vỡ hư không xuất hiện, hoàn toàn chấn nát những đạo văn do Cơ Hải Nguyệt khắc hạ, làm cảnh vật chung quanh trở lại bình thường.
Một bóng người hoàn toàn do các điểm sáng ngưng tụ lại thành, cầm trong tay một thanh kiếm lớn, tung hoành trảm xuống. Các đệ tử Cơ gia ở phía sau lúc này trông như một bù nhìn đứng đó vậy, hầu như là bị từng kiếm một chém chết. Chỉ một lát sau, khắp bầu trời đã có những làn sương máu phiêu tán ra.
Thanh kiếm đó dường như không phải là kiếm nữa, mà giống như cự chùy của Lôi Thần. Phảng phất như vạn quân cùng tấn công vào, dù là người hay là pháp bảo nào thì cũng không thể ngăn cản, tất cả bị chết đi.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mười người đệ tử Cơ gia đều bị giết chết đến nỗi hình thần câu diệt, không ai có thể chạy trốn.
Đôi mắt của Cơ Hải Nguyệt như muốn nứt ra, hắn không thể nào cứu mấy người kia kịp được. Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nối hắn còn chưa xông qua thì mọi việc đã kết thúc hết rồi.
Ầm!
Hắn cầm lấy cây cờ lớn màu đen trong tay, rồi lay động mãnh liệt. Nhất thời có gió lớn nổi lên, sấm sét hiện ra khắp trời, cả vùng đất bị run rẩy dữ dội.
Cơ Hải Nguyệt tức giận, bắt đầu xông qua đại chiến với bóng người do các điểm sáng ngưng tụ kia.
Các loại bí thuật vô thượng như Hư Không Đại Thủ Ấn, Đại Hư Không thuật đều nhanh chóng xuất hiện, phương không gian này gần như bị sụp đổ rồi.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, cường giả tu hành đến bí cảnh thứ ba quả nhiên đáng sợ. Thấy Cơ Hải Nguyệt như vậy, hắn có khát khao mình phải mau chóng cường đại hơn.
Mặc dù bản thân hắn còn trẻ lại mới tu luyện được vài năm, và cả khu vực này cũng chỉ có mấy người cường đại như Cơ Hải Nguyệt, nhưng bọn họ lại tạo thành áp lực rất lớn cho hắn.
Lúc này “đại thế” do địa mạch ngưng tụ đã bị phá vỡ, không còn gì có thể ngăn cản Diệp Phàm rời đi nữa. Hắn dùng bộ pháp thần bí, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời. Không lâu sau, hắn đã xuất hiện mở một nơi cách xa Cơ Hải Nguyệt hơn trăm dặm.
– Diệp tiểu đệ thật không có lương tâm, vì muốn cứu ngươi mà ta phải chém giết với người khác. Thế mà ngươi lại bỏ trốn mất dạng, không để ý đến ta.
Âm thanh ngọt ngào ngao ngán của Diêu Quang Thánh nữ truyền đến, sau đó nàng ta xuất hiện ngay ở phía trước Diệp Phàm, chặn đường hắn đi lại.
Trông nàng như một đóa hoa sen vừa hé mở, cơ thể trong suốt, có một mái tóc đen bay phất phới theo gió. Dáng đi thướt tha nhẹ nhàng, đôi ngươi của nàng như một đôi bảo thạch màu đen vậy, khẽ phát ra ánh sáng nhu hòa. Nàng có đôi lông mày màu đen cong cong, lúc nàng cau mày lại khắp người tỏa ra khí chất phong tình vạn củng.
Nàng mặc một bộ đồ mỏng, vạt áo bồng bềnh phối hợp với ngọc thể ngạo nhân vẽ lên những đường cong động lòng người, mềm mại uyển chuyển. Đây đúng là một khối ngọc thể ma quỷ, làm mị hoặc chúng sanh.
Nhưng từ đầu đến cuối, khối thân thể này lại được khoác lên bởi ánh sáng thánh khiết, toát lên vẻ gợi cảm động lòng người. Trông nàng như một thiên sứ, nhưng lại có một nửa ở bên trong là ma quỷ, làm người ta có cảm giác say đắm.
– Do ta không muốn liên lụy đến ngươi, nên mới đi trước một bước, không phải ngươi đã đuổi kịp rồi sao.
Nói tới đây, Diệp Phàm cũng thấy hơi ngạc nhiên, nói:
– Cái bóng ảnh sáng sáng khi nãy là…
– Là một vị thần do Đạo Cung ta súc tích lại tạo thành, thế nào? Rất ngạc nhiên ư? Mà ta đoán không sai, quả nhiên khi sử dụng kiếm pháp đại khai đại hợp kia thì đã lừa gạt được Cơ Hạo Nguyệt.
Diêu Quang Thánh nữ cười ngọt nói.
Tuy nàng không trang điểm phấn son, nhưng dung nhan lại làm cho cả hoa cỏ xinh đẹp phải thất sắc, làm cho người ta hiểu rõ cái gì được gọi là “thiên kiều bá mị”, cái gì gọi là cười một tiếng làm cho cả tòa thành phải lung lay. Phải thừa nhận rằng dung mạo tuyệt sắc của nàng rất dễ mê hoặc người khác.
Ngay lúc này có một đạo thần quang từ viễn không xông đến, sau đó có một bóng người hiện ra. Người này có dung mạo giống như Diêu Quang Thánh nữ, nhưng mà trên người có mặc thêm một bộ chiến giáp, ngân quang lóng lánh tản phát ánh sáng lạnh của kim khí. Nhưng ánh sáng lạnh đó lại càng tôn vinh vẻ đẹp tuyệt sắc của Diêu Quang Thánh nữ hơn, giúp nàng có thêm một cỗ khí chất khác.
Xoẹt!
Vị thần này tự chui vào trong lồng ngực nàng, chỉ để lại chút thần lực dao động trong không trung, rồi biến mất đi.
Thoát khỏi Cơ Hải Nguyệt, nhưng bây giờ lại bị Diêu Quang Thánh nữ chặn lại. Diệp Phàm cảm thấy càng lúc càng có nhiều phiền toái, vị Thánh nữ này chẳng những có thực lực phi phàm mà tâm cơ còn rất sâu, khó đối phó được.
– Ngươi có cách gì giúp ta thoát khỏi Cơ gia? Bây giờ có rất nhiều tu sĩ cường đại trên thảo nguyên này đang tìm ta.
Đôi lông mày của Diêu Quang Thánh nữ khẽ nhấp nháy vài lần, sau đó nói nhẹ:
– Đi theo ta, đảm bảo thoát khỏi nguy hiểm.
Diệp Phàm nhíu mày. Hắn không muốn đi Diêu Quang Thánh Địa, nhưng thực lực vị mỹ nữ tuyệt sắc này rất mạnh, hiện giờ hắn còn chưa có cách thoát khỏi nàng ta.
– Diệp tiểu đệ cứ yên tâm, không phải đi tới Diêu Quang Thánh Địa đâu. Ta chuẩn bị đi Bắc vực rồi, chúng ta có thể kết bạn đi chung.
Hàm răng nàng khẽ chạm nhẹ vào đôi môi đỏ trơn bóng, tản phát ra mị lực động lòng người, sau đó cười nói:
– Cứ rời khỏi thảo nguyên này trước đã.
Diệp Phàm không nói thêm gì, đi theo sau nàng tới một mảnh đất hoang vu, ở đấy có một tòa cung điện đổ nát.
Diêu Quang Thánh nữ nhẹ nhàng bước vào trong, sau đó nói với Diệp Phàm:
– Nơi đây có một Vực Môn, đã được ta chữa trị rồi. Nó có thể truyền tống chúng ta ra ngoài mấy vạn dặm, nhanh chóng thoát khỏi Cơ gia.
– Không phải đi tới Diêu Quang Thánh Địa chứ?
– Ta không lừa ngươi, tuyệt đối không phải.
Diệp Phàm cẩn thận qaun sát đạo văn, phương vị trên đó quả thật không phải đi tới Diêu Quang Thánh Địa. Hiện giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn, vì để thoát khỏi Cơ gia, hắn quyết định mạo hiểm.
Hắn cùng Diêu Quang Thánh nữ đi lên trên tế đàn.
Sau khi đưa nguyên vào đủ, nhất thời có ánh sáng đầy trời, một cỗ năng lượng cường đại dao động truyền ra.
Vực Môn được mở, hư không bị xé rách, hai người đi vào bên trong. Nhưng hai người không có tới gần nhau quá, bởi vì trong lòng còn có điều kiêng kỵ người bên cạnh.
Qua một thời gian, bóng tối vô tận biến mất, ánh sáng hiện ra trước mặt. Bọn họ đã vượt qua hư không thuận lợi, xuất hiện trong một mảnh niết bàn, nơi đây có hương thơm cỏ cây, có tiếng chim khẽ hót.
Có một con suối chảy róc rách, cỏ cây tản phát mùi hương, cảnh tượng non xanh nước biếc. Ở xa xa còn có những ngôi đình đài cổ xưa, thanh tịnh mà tự nhiên.
– Đây là một chỗ ta ở, cách khu vực khi nãy khoảng ba vạn dặm, ngươi có thể yên tâm!
Yên tâm mới là lạ! Diệp Phàm oán thầm trong lòng. Hắn đưa mắt quan sát cảnh vật chung quanh để chuẩn bị cho việc bỏ chạy, hắn cảm thấy Diêu Quang Thánh nữ rất khó đối phó.
– Diệp tiểu đệ, ta rất có thành ý với ngươi a, ngươi không cần đề phòng mọi lúc mọi nơi như thế.
Diêu Quang Thánh nữ khẽ hất mái tóc sang một bên, cười ngọt nói:
– Ta không cần gì “căn nguyên” khí mẹ vạn vật của ngươi, ta chỉ tò mò không biết Thánh thể Thái Cổ như ngươi có gì đặc biệt thôi.
Từ đầu đến bây giờ, chưa có lúc nào Diệp Phàm xem nàng như một nữ bồ tát cứu khổ cứu nạn cả. Mặc dù nàng ta được gọi là Thánh nữ, nhưng tác phong làm việc lại y như yêu nữ, bây giờ quả nhiên có ý đồ muốn đối phó hắn.
Nhưng mà tình thế bây giờ tốt hơn lúc bị Cơ gia vây giết ở thảo nguyên kia rất nhiều. Rốt cuộc ai chết về tay ai còn rất khó nói, bởi vì hắn còn có cơ hội ra tay.
– Thể chất của ta không tốt, bây giờ bị coi là phế thế, có gì để xem?
Diệp Phàm không muốn để nàng dò xét thân thể mình.
– Diệp tiểu đệ quá khiêm nhường rồi, Thánh thể Thái Cổ có vô số bí mật. Mặc dù đã rất lâu rồi không có ai luyện nó đến đại thành, nhưng các Thánh Địa trước giờ vẫn không buông tha. Nếu có phát hiện, chắc chắn sẽ thu làm đệ tử.
Diêu Quang Thánh nữ cười quyến rũ, nói:
– Nhưng ta sẽ không giao cho ngươi Thánh Địa để bọn họ nghiên cứu. Ta chỉ muốn tự mình xem một chút, rốt cuộc nó có gì thần bí.
Diệp Phàm nhìn thẳng vào nàng, nói:
– Nếu như không đồng ý thì sao?
– Ta đây không thể làm gì khác ngoài việc buộc Diệp tiểu đệ phải bị ủy khuất một chút, làm cho tiểu đệ ngủ say rồi cẩn thận quan sát.
Mái tóc Diêu Quang Thánh nữ bay phất phới theo gió, cái cổ nhỏ trắng tinh xinh đẹp, dáng vẻ hết sức động lòng người.
– Ngươi đã khắc hạ đạo văn quanh đây, tạo thành “đại thế” để phong ta?
Diệp Phàm cẩn thận quan sát cảnh sắc núi sông xinh đẹp chug quanh.
Lông mi Diêu Quang Thánh nữ khẽ run rẩy, dùng ánh mắt câu hồn đoạt phách nhìn hắn, nói:
– Đừng có nghĩ ta xấu xa đến mức như vậy, tại sao ta có thể làm thế với Diệp tiểu đệ đây?
Diệp Phàm muốn tế đỉnh ra bảo vệ bản thân, sau đó chạy đi chỗ khác. Hắn không muốn tiếp tục ở cùng với Thánh nữ xinh đẹp này nữa.
– Ngươi…
Đúng lúc này hắn lại thất kinh, bởi vì thần lực trong cơ thể bỗng nhiên rất nặng nề, không thể nào lưu chuyển nhanh như bình thường được, không thể nào tế đỉnh ra. Hắn quát lên:
– Ngươi đã làm gì?
Diêu Quang Thánh nữ phát ra tiếng cười như chuông bạc, nói:
– Xem ra vừa rồi tiểu đệ có sát ý với ta, muốn vận chuyển thần lực nên mới cảm nhận được thân thể có biến hóa.
Diệp Phàm nhìn nàng, không nói lời nào.
– Lúc ngươi và Cơ Hải Nguyệt động thủ, ta không cẩn thận đã làm rớt một chút “phong tiên tán”. Đây là một loại dược liệu do thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa ta mất mấy chục năm mới luyện chế được. Nghe nói chỉ cần liều lượng đầy đủ là cũng làm cho thần lực một Đại Năng tạm thời trở nên khô khốc.
Diêu Quang Thánh nữ cười nhạt, nói:
– Ta làm như vậy chỉ là vì không muốn phát sinh chuyện không vui với Diệp tiểu đệ. Nếu không, một khi chúng ta động thủ với nhau, ta không cẩn thận lại giết chết ngươi thì thật không thú vị
– Được, ngươi điên rồi!
Diệp Phàm từ từ đi về phía trước.
Diêu Quang Thánh nữ khẽ nói:
– Ta biết thân thể Diệp tiểu đệ mạnh mẽ, có thể so với trọng bảo, nhưng ngươi đừng phí sức nữa. Mặt khác, đừng có đến gần ta quá đó.
Thân thể nàng khẽ lay động rồi lui về phía sau, tản phát khí chất động lòng người, vẫn giữ nguyên nụ cười mê hoặc người khác trên gương mặt xinh đẹp của mình.
Diệp Phàm hận đến nỗi hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Hắn đưa mắt quan sát một chút, khoảng cách hai người quả thật hơi xa một chút. Vị Thánh nữ này thật quá cẩn thận!
Ngay một khắc này, hắn tập trung tinh thần lại. Hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm khẽ chấn động, thần thức hóa hình lại phóng ra tấn công tới phía trước.
– A…ngươi…
Diêu Quang Thánh nữ thét lên sợ hãi, dung nhan tuyệt sắc hiện ra vẻ thống khổ, lảo đảo muốn ngã.
Diệp Phàm nhanh chóng xông tới phía trước, thần thức cường đại không ngừng công kích. Hắn nhanh như điện chớp, nháy mắt đã đi tới gần rồi nhảy cao lên, đẩy ngã Diêu Quang Thánh nữ lên thảm cỏ.
Nhưng Diêu Quang Thánh nữ cũng chỉ kinh hô một tiếng lúc đầu, chứ tinh thần nàng dường như không bị ảnh hưởng nhiều. Ngay mi tâm nàng cũng phát ra một đạo thần quang, tản phát ánh sáng ngọc vô hạn.
Tuy nói Thức Hải nàng không bị tổn thương chút nào, nhưng nàng không thể phân tâm sử dụng sức mạnh chân chính được. Bởi vì lực lượng thần thức của Diệp Phàm quá kinh khủng, hầu như là áp chế nàng.
Diệp Phàm cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài được nữa, xung quanh thân thể mềm mại xinh đẹp kia đã có dấu hiệu thần lực dao động. Nếu còn tiếp tục tới nữa, chắc chắn Diêu Quang Thánh nữ sẽ dùng thần lực đánh bay hắn.
Hắn không ngừng dùng thần thích công kích, hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm phát sáng lên giống như ánh mặt trời chói chang. Đồng thời, hắn còn sử dụng cả công tâm thuật, dùng miệng cắn xuống phía dưới.
Một mùi hương ngào ngạt thấm vào tận ruột gan truyền đến, hắn khẽ cắn nhẹ vào lỗ tai Diêu Quang Thánh nữ. Tình thế lúc này như vậy, hắn cũng không sợ vị Thánh nữ này sẽ tát mình một cái.
– Ngươi…
Quả nhiên Diêu Quang Thánh nữ giật nảy mình, rồi nổi giận lên. Nhưng cũng vì thế mà thần quang tại mi tâm trở nên hỗn loạn, thần lực Diệp Phàm thừa cơ công kích mãnh liệt vào.