Già Thiên – Chương 132: Huyền Hoàng – Botruyen

Già Thiên - Chương 132: Huyền Hoàng

“Nếu không phải tuyệt lộ thì nhất định có thể thành tiên, nếu như cầu gãy mà lại được nối lại, thì nhất định trong đó có chưa bí mật!”

Cơ Tử Nguyệt cắn môi, đôi mắt to linh lợi, nở nụ cười vui vẻ làm hai núm đồng tiền hiện lên.

Nhưng mà, nàng không có cất bước, mà lại nhìn về phía Diệp Phàm, nói:

“Một cơ hội thành tiên cho ngươi ở phía trước, ngươi mau đi tới đi.” Phía trước là vực sâu, hay là kỳ ngộ?

Diệp Phàm có cảm giác toàn thân hắn lạnh lẽo, u ám, hắn không dám đi tới, mà lại còn lùi lại thêm mấy bước, nói:

“Vị tiên nhân tương lai này, ta nhường cơ hội cho ngươi đó”

Cơ Tử Nguyệt cũng không dám tiến lên, cũng lùi về phía sau mấy bước, suy nghĩ của hai người giống nhau, đều vô cùng e ngại cái vực sâu này.

Nhưng mà, không tiến lên, thì làm sao có thể thoát vây? Phía sau làm gì có đường lui lại nữa.

Đột nhiên, Diệp Phàm chấn động, hắn cảm ứng được một loại khí tức đặc biệt, hình như có mùi tanh.

Chữ “Tiên” đầy máu tươi đã bị chia làm đôi, hình thành nên Chúng Diệu Chi Môn, mà ở cách đó không xa, khí hỗn độn cuồn cuộn, Âm dương nhị khí không ngừng lưu chuyển, nó không còn cân bằng nữa, mà đang từng bước ít dần.

“Chuyện này là…”

Cơ Tử Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Diệp Phàm, trong lòng cũng vô cùng kinh dị, nói:

“Nó hình thành một con đường!”

Diệp Phàm từng bước tiến lên, Cơ Tử Nguyệt theo sát ở phía sau, các loại thần âm và đạo lý kì diệu lần thứ 2 truyền tới, tâm chí của 2 người nhất thời bị ảnh hưởng, rồi bị mê hoặc.

Khối Lục Đồng trong Luân Hải nhẹ nhàng chấn động, hóa giải tình thế nguy hiểm, làm cho thần trí bọn họ tỉnh táo lại, tiếp tục tiến lên.

Khi đến bên cạnh chữ Tiên, thì sương mù cũng tan hết, ở giữa chữ “Tiên” xuất hiện một lỗ hổng, vách tường đồng bị đánh thủng, tạo thành một con đường, không biết thông hướng về phương nào.

“Trời ạ, ai có chiến lực mạnh mẽ như vậy, mà lại có thể đánh thủng vách đồng điện, hình thành nên một con đường?”

Cơ Tử Nguyệt kinh sợ cảm thán không ngớt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Theo truyền thuyết thì Thanh Đồng Tiên điện không thể phá vỡ, nó không như một nhà tù của trời đất, không ai có thể phá hỏng được.

“Ở Đông Hoang có rất nhiều cường giả bị vây hãm bên trong, không ai có thể đi ra, tất cả đều bị giam hãm cho tới chết”.

Người ta nói, trong quá khứ có một lần duy nhất thành công, cũng chỉ móc ra được một thi thể, nhưng mà nó cũng chẳng phải là một chứng cứ chân thực gì cả. Vậy mà bây giờ truyền thuyết đó đã bị phá vỡ!

Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt vẫn tiến lên, thỉnh thoảng có mùi tanh lại đưa vào mặt, phải mất tới nửa canh giờ, mới có thể đi ra khỏi con đường nhấp nhô, đi tới đỉnh của Thanh Đồng Tiên Điện.

“Trời ạ, lại có người có thể đánh thủng cả Thanh Đồng Tiên điện, trốn thoát ra ngoài, đây là một nhân vật cường đại tới mức nào?!”

Trong đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt tràn đầy sự khiếp sợ.

Diệp Phàm cũng hoảng sợ, bọn họ có thể sống sót hoàn toàn do nguyên nhân của khối Lục Đồng, mà người này lại kinh khủng tới mức đánh thủng cả Thanh Đồng Tiên Điện để trốn thoát ra ngoài!

“Người này cũng không dám tiến vào Chúng Diệu Chi Môn, hóa ra hắn có cùng suy nghĩ với chúng ta, cái vực sâu đó quả thật quá nguy hiểm.”

Trong đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt lấp lánh hào quang kì dị, nói:

“Đúng là không cách nào tin nổi chuyện có người phá vỡ được Thanh Đồng Tiên Điện trong truyền thuyết, nếu điều này truyền ra, thì nhất định sẽ chấn động Đông Hoang!”

Căn cứ theo những dấu vết lưu lại, thì việc này đã xảy ra rất lâu rồi.

Mấy ngàn năm trước, hoặc mấy vạn năm trước có người đã trốn thoát được ra ngoài, nhưng tại sao cho tới bây giờ hắn vẫn muốn ẩn giấu?

Nếu như con người này còn sống, thì hắn phải đạt tới cảnh giới nào đây? Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy nhiều điều bí ẩn.

Diệp Phàm phất tay một trùm sáng bao phủ lên người Cơ Tử Nguyệt, hai người lập tức bay lên đỉnh Thanh Đồng Tiên Điện, nước ở bốn phía xung quanh lưu chuyển, dường như có một cỗ ba động truyền tới.

Nhưng mà lần này không đè hắn và Cơ Tử Nguyệt vào trong Thanh Đồng Tiên Điện nữa, Khối Lục Đồng bên trong Luân Hải của Diệp Phàm vẫn yên tĩnh, nhưng nó có một uy lực kì dị, làm cho ba động kia không cách nào ảnh hưởng tới họ.

Khi 2 người ra khỏi Thanh Đồng Tiên Điện rồi, thì vẫn còn cảm thấy có chút không phải là sự thực.

Trước đây không lâu, khi cảnh tượng kì dị xuất hiện, làm lộ ra Chúng Diệu Chi Môn, tuy có mê hoặc và tồn tại sát khí đáng sợ, thế nhưng ba động kì dị này lại đem tới những chân lý kì diệu trên con đường tu luyện của tu sĩ, hai người yên lặng cảm thụ, sau đó ghi tạc vào trong lòng, đây là thu hoạch duy nhất của bọn họ.

Theo nhận định của mình, Diệp Phàm cảm thấy nó chẳng kém gì so với Đạo Kinh, nhưng đáng tiếc là nó không thể so sáng với Cổ Kinh Cơ gia mà Cơ Tử Nguyệt đang nắm giữ.

Bên trong Chúng Diệu Chi Môn có cái gì, bọn họ không muốn biết, cũng không muốn đi thăm dò, chỉ cần sống sót ra ngoài, đã là may mắn lắm rồi.

Diệp Phàm quan sát tỉ mỉ mấy đám mây đen bao phủ bên trên hồ nước, đúng là chẳng cũng có chút liên quan, khi Thanh Đồng Tiên Điện bị đánh thủng, thì những đám mây đen này nhạt đi không ít.

“Lúc này có thể đi rồi…”

Hắn nhấc Cơ Tử Nguyệt lên, lại tách nước mà lên, khi tới không trung, lại có một áp lực khổng lồ của con quái vật màu đen tràn tới.

Nhưng mà, lần này hắn không lùi bước mà dùng hết toàn lực của bản thân, kim quang đại thịnh, tiến về phía trước.

Càng hướng lên trên áp lực càng lớn, Diệp Phàm có cảm giác như da thịt bắt đầu bong tróc ra, hắn tế xuất đỉnh để lên phía trên, dùng nó để mở đường.

Tuy rằng khu vực này, đám mây đen nhạt nhất, nhưng hắn dần dần cảm thấy sắp không thừa nhận nổi rồi.

Đúng lúc này, Cơ Tử Nguyệt kêu lên sợ hãi, nói:

“Là huyền hoàng nhị khí!”

Ở bên trên, áp lực như núi, mây đen cuồn cuộn, có hai loại khí huyền hoàng, dường như chỉ cần một tia huyền hoàng thôi cũng có thể đập tan một dãy núi, áp lực khiến người ta không hít thở nổi.

Diệp Phàm còn chưa đi tới, mà áp lực của nó đã khiến hắn không cách nào tiếp nhận nổi rồi. Hắn có cảm giác như trăng sao đổi chỗ, âm dương đảo lộn, khi huyền hoàng nhị khí bốc lên, nếu là tu sĩ bình thường thì sẽ cho rằng khí huyền hoàng này chính là khí hỗn độn.

Nhưng những tu sĩ chân chính tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy, mà lại cho rằng huyền là tinh túy của trời, hoàng là tinh túy của đất, đây chính là tinh túy của trời và đất, là thứ do trời đất sinh ra.

“Trời ạ, toàn là Huyền Hoàng Nhị Khí, sao có thể nhiều như vậy chứ!”

Cơ Tử Nguyệt vô cùng khiếp sợ, sau đó ánh mắt lại sáng lên như sao, nói:

“Đây chính là thánh vật để tế luyện “Khí“!”

Nàng được quầng sáng của Diệp Phàm bao phủ, cho nên không cảm thấy áp lực bao nhiêu cả, thế nhưng Diệp Phàm mồ hôi đã nổi đầy đầu, sắp chịu không nổi nữa rồi, hắn tức giận nói:

“Ngươi đang nói lung tung cái gì đấy!”

“Ta nói đây chính là tinh khí vô cùng hiếm có mà thiên địa tạo ra, nó là Thánh vật để tế luyện “Khí“, bao nhiêu tu sĩ cường đại mơ ước đi tìm cả đời, cũng không thể nào đạt được một ít, vậy mà ở đây lại có nhiều như vậy!”

Cơ Tử Nguyệt vô cùng kích động, sắc mặt ửng đỏ, không ngừng lắc cánh tay Diệp Phàm, nói:

“Mau thu lấy nó đi, dùng nó để tế luyện “Khí” của bản thân, thì tương lai nhất định có thể ngưng tụ được “Đạo” và ““, tạo thành cực đạo vũ khí.”

“Ngươi nói chuyện mà không nghĩ gì à…”

Diệp Phàm đang lảo đảo muốn ngã thì làm sao có thể tiến thêm được nữa.

“Vô danh, là khởi nguồn của thiên địa, sinh ra Đạo. Hữu danh, là mẹ của vạn vật, tạo nên thiên địa. Huyền hoàng là tinh túy của thiên địa, là mẫu khí của vạn vật, nó là một Thánh vật để tế luyện các loại vật chất hữu hình, tạo nên những vũ khí vô cùng hiếm có!”

Cơ Tử Nguyệt rất hưng phấn, mặt nàng đỏ ửng, vô cùng vui vẻ, run giọng nói:

“Bình thường tuyệt đỉnh cường giả cực khổ tìm kiếm, vậy mà đâu có thu hoạch được, nhưng mà ở đây lại có nhiều như vậy, nhất định phải thu lấy một ít.”

Diệp Phàm nghe được những lời này, trong lòng hắn vô cùng kích động, nếu như có thể lấy được nó tế luyện Đỉnh thì…

Hắn cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn. Nhưng mà với thực lực của hắn thì đừng nói lấy được, cho dù chỉ đi tới gần thôi cũng không được.

Cơ Tử Nguyệt lắc tay Diệp Phàm, nói:

“Mau giải trừ phong ấn, ta có biện pháp thu lấy chúng.

Diệp Phàm đương nhiên cũng không vì lý do này mà hóa giải phong ấn, cô gái này thực lực thâm sâu khôn lường, hắn không muốn từ chỗ sống nhảy vào chỗ chết, rồi lại phản lại.

Yên tâm đi, ta sẽ không đối phó với ngươi đâu.

Cơ Tử Nguyệt lắc lắc cánh tay hắn, đôi mắt linh quang lóe lên, nói:

Đây là một cơ duyên to lớn, nếu như không tận dụng được nó, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy.”

Lúc thiên địa mới sơ khai, số lượng tinh hoa huyền hoàng khí, ít đến thảm thương, nhiều khi tưởng đã suy kiệt mất rồi, đây là thứ báu vật luyện khí mà tuyệt đỉnh cảnh giới thích nhất.

Diệp Phàm có biết một chút, nhưng làm sao bằng được Cơ Tử Nguyệt kiến thức phong phú, nhìn bộ dạng của nàng, hắn cũng không bình tĩnh được nữa, đang tìm cách suy nghĩ chiếm lấy Huyền Hoàng nhị khí này

Nhưng mà theo truyền thuyết, chỉ cần một tia Huyền Hoàng Nhị Khí cũng có thể đập tan một quả núi, trước mắt hắn không có cách nào lấy được, chỉ cần đi tới thì thân thể sẽ lập tức hóa thành huyết vụ.

“Ầm ầm ầm

Phía trên, Huyền Hoàng Nhị Khí vốn đang yếu kém nhất đột nhiên chấn động ầm ầm.

Huyền là tinh hoa của trời, địa chính là tinh túy của đất, hai thứ hợp với nhau ở một chỗ, làm xuất hiện một đạo Huyền Hoàng Nhị Khí rực rỡ vô cùng, còn hơn cả Huyền Hoàng Nhị Khí cũ

Trời ạ, là huyền hoàng căn nguyên, đây chính là chỗ tinh hoa của nó!

Cơ Tử Nguyệt kích động tột đỉnh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sau đó thở phì phò nắm lấy Diệp Phàm, nói:

Mau mớ phong ấn cho ta, đây chính là tinh hoa của mẫu khí trong truyền thuyết, tinh túy của Huyền Hoàng, trăm ngàn năm cũng khó gặp một lần, nếu không thu được nó thì người và thần đều căm phẫn!

Đúng lúc này, Luân Hải của Diệp Phàm chấn động, khối Lục Đồng bay ra ngoài, nhập luôn vào bên trong huyền hoàng, hút khối tinh túy kia lại, sau đó trở về.

Cơ Tử Nguyệt vừa khiếp sợ, lại vừa kích động, hô lớn:

Chia cho ta một ít!

Nàng cho rằng Diệp Phàm đã xuất thủ và có được nó.

Trên thực tế, khối Lục Đồng đâu có bị hắn khống chế, do vội vàng lấy Đỉnh ra đón nhận tinh túy ở khối Lục Đồng.

Răng rắc

Âm thanh vỡ vụn truyền tới, cái Đỉnh kia không thể nào tiếp nhận được, bị một cỗ áp lực trầm trọng đánh vỡ.

Ngay cả khối Lục Đồng cũng chỉ có hấp thu được một bộ phận Huyền Hoàng Nhị Khí, có thể nói nó chỉ mới “Lướt qua liền thôi” ngay, những tinh túy còn lại bay múa xung quang Khối Lục Đồng, bám vào cái Đỉnh bị vỡ.

Diệp Phàm vừa mừng vừa lo, Khối Lục Đồng quá thần bí, chỉ mới lướt qua một cái đã bắt được tinh tùy của Huyền Hoàng, nhưng cái Đỉnh mà hắn khổ tâm rèn luyện thì đã vỡ tan tành mây khói.

Đây là chuyện tốt, Đỉnh có thể tương dung với Huyền Hoàng, ngươi có thể một lần nữa tế luyện, đạt được tới vũ khí mơ ước. Đến lúc đó đừng có quên ta, chia cho ta một tia Huyền Hoàng Nhị Khí, ngươi không thể dùng hết nhiều như vậy!”

Cơ Tử Nguyệt quơ quả đấm nhỏ, đôi mắt như có trăng sao nhấp nháy, đứng sát vào người hắn, thì thào bên tai hắn, nhỏ giọng nói.

Khi khối Lục Đồng bay trở lại, Diệp Phàm có chút sợ hãi, cái Huyền Hoàng Nhị Khí này quá đáng sợ, chỉ có 1 tia nhỏ cũng có thể đập vụn một quả núi, như vậy thì Huyền Hoàng tinh túy sẽ còn kinh khủng hơn nhiều, một khi mà nó chui vào Luân Hải, thì chẳng phải mình sẽ lập tức vỡ vụn hay sao.

Nhưng mà có sợ thì có thể trốn tránh ư, loáng một cái, khối Lục Đồng đã bay vào trong Khổ Hải, chìm vào trong Thần Lực Nguyên Tuyền, tất cả sóng êm gió lặng, chẳng có chuyện gì không tốt xảy ra cả, điều này làm cho hắn yên tâm lại.

Lúc này, ở phía trên đang bị chấn động ầm ầm, Huyền Hoàng Nhị Khí đã bị lấy đi, mây tan sương tán, trên bầu trời lại xuất hiện ánh sáng, có thể thấy được vài tia nắng ửng hồng.

Diệp Phàm không thể bỏ qua cơ hội khó hiếm có này, hắn nhấc thiếu nữ áo tím lên, hóa thành một đạo thiểm điện, xông lên phía trên, trong nháy mắt đã thoát khỏi đáy hồ.

“Nhiều Huyền Hoàng Nhị Khí như vậy, mà không lấy được chút nào, thì thật đúng là không cam lòng chút nào…

Cơ Tử Nguyệt không cam lòng kêu lên, trông nàng giống một đứa trẻ tham tiền vô cùng.

Ào ào ào” bọt nước bay khắp nơi, Diệp Phàm lao lên khỏi mặt nước, thở phào nhẹ nhõm.

Đây là một cái hồ nước khổng lồ, xanh biếc mênh mông, bao la bát ngát, trên mặt hồ chỉ nhìn thấy một màu xanh trong suốt, giống như một khối bảo thạch được thiên nhiên đúc thành, tiên khí chập chờn, tô điểm cho mặt đất mênh mông càng thêm tuyệt vời.

Diệp Phàm phải phi hành mất khoảng nửa khắc mới có thể tìm được bờ, hai bên bờ cây cối tốt tươi, vô tận cổ mộc sinh trưởng trên bờ, sinh cơ bừng bừng.

“Cuối cùng cũng thoát khốn rồi…

Hai người có thể thoát khốn, cũng có thể tính là một may mắn, cây cối xanh tươi che kín bầu trời, mặt hồ như một khối ngọc bích lấp lánh, hai người không ai bảo ai, cùng thở phào một cái.

Trong đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt có ba quang lưu chuyển, khẽ liếc Diệp Phàm một cái, cái mũi nhăn lại, núm đồng tiền lập tức hiện ra, nói:

Uy uy uy, chúng ta đã từng chung hoạn nạn, cũng có thể nói là sinh tử chi giao, sao lại còn không thả ta ra? Bây giờ chính là lúc đồng cam cộng khổ, cùng nhau phân chia Huyền Hoàng tinh khí.

Nàng không coi mình là người ngoài, cười nhẹ, nhẹ nhàng di chuyển tới, vươn một cánh tay nhỏ thon mềm, lắc đi lắc lại trước mặt Diệp Phàm.

Đúng, bây giờ chính là lúc nên đồng cam cộng khổ.

Diệp Phàm nở một nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, nói:

Mau viết Cổ Kinh của Cơ Gia các ngươi ra đi.

Cái gì?!

Đôi mắt trong veo của Cơ Tử Nguyệt trợn trừng nhìn hắn, nói:

Đây là một hành vi cường đạo đó!

Đúng vậy, vì hiện tại ta đang là đạo tặc.

Diệp Phàm cười tươi, nói:

Hơn nữa, tất cả ta đều cướp hết, nào là bảo vật, nào là Cổ Kinh mau giao ra đây…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.