– Long.. tại sao..mày..- Bảo nhìn Long run run
– Bảo à, tao chờ giây phút này lâu lắm rồi, để trả mối nhục này – Long cười gằn
– Chết tiệt – Bảo. Cũng may nãy cậu có hú Tùng ra rồi nên không sao, không cầm được thì đợi Tùng đến. – Thiên đâu, trả anh ấy cho tao – Bảo quát
– Ôi dà, cậu ta quan trọng với mày vậy sao? Kia kìa, người nằm ở góc kia – Long nhìn về phía Thiên đang nằm bất động
– Thiên! – Bảo chạy tới chỗ Hân thì bị Linh cản lại, ả dí súng vào đầu Hân
– Đừng manh động anh rể hụt, không là chết đấy – Linh cười lớn
– Cô … Tiền đây các ngươi còn muốn gì nữa – Bảo ném valy đựng tiền xuống đất
– Her, đủ không đấy. Mà không cần trả lời, số tiền ấy chả là gì với mày đâu nên chắc chắn mày mang đủ, vì tao quá hiểu tính mày – Long
– Tiền chưa đủ đâu, mày phải mua vui cho tụi tao – Linh
– Mày.. ý mày là.. – Bảo trừng mắt nhìn Linh
– Ồ không, đừng suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần đứng yên chịu bọn tao đánh là tao thả anh ta liền – Long
Phía Hân, cô cũng lờ mờ tỉnh dậy rồi, thấy Bảo đang định gật đầu đồng ý thì cô la lên
– Ưm….Ư… – Tại cái băng keo chết tiệt mà cô nói không ra lời, lấy tay đang bị trói kéo tấm băng keo ra – Cậu chủ, không đừng đồng ý, cậu mà có mệnh hệ gì tôi phải nói sao với bà chủ đây?
Bảo không nói gì, chỉ cười hiền nhìn cô, quay sang đám kia, anh khẽ gật đầu
– Ha ha ha, phải rồi, đấy mới là Bảo chứ – Long cười
– Mấy đứa ra đây vui chơi nào – Linh ngoắc tay, một đám côn đồ ít hơn lúc nãy đi ra nhưng trông có vẻ mạnh hơn đám đầu nhiều. Không nói không rằng chúng lao vào hành hạ Bảo, đứa nào cũng cầm những cây gậy bóng chày sắt đen bóng loáng mà đập lên người Bảo. Hân ở ngoài bất lực không làm được gì ngoài việc kêu là và khóc nức nở mong Rin Hiếu tới sớm. Bảo bị hành hạ đến tím tái cả người, máu từ trong miệng cứ chảy ra, anh như sắp gục xuống. Bỗng ngoài cổng 3 tên con trai đạp cửa đứng trước mặt tụi nó, khói bụi bay mù mịt ( làm ra vẻ ngầu lắm ) Một tên con trai khoác lên mình chiếc áo khoác độc quyền của thủ lĩnh bang Narei, 2 tên còn lại đeo lên mình 2 chiếc mặt nạ che nửa mặt, khoác lên người bộ đồ trắng. Khỏi nói cũng biết ai rồi nhỉ. Bảo khuỵu một chân xuống quay sang nói với Tùng và cười gian
– Tới trễ đấy người anh em
– Quá khen – Tùng cười – Chào Long, chắc hẳn mày không quên tao – Tùng quay sang Long, Long nhìn Tùng với ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi
– Tùng.. Tùng .. – Long run run
//////// Quá khứ /////////////
– Tùng, chính mày là người xúi khiến cây tiền ( Bảo ) rời xa tao – Long nói với Tùng, dẫn theo một đoàn tên bặm trợn
– Mày nói như thật, cậu ấy xa mày vì mày không biết giữ – Tùng ngoáy mũi – Sao? giờ muốn chiến à ? Lại đây ! – Tùng ngoắc tay ý chỉ ” giỏi vào đây anh chấp hết “. Long tức sôi máu, hạ lệnh cho đám côn đồ đằng sau xông lên. Chưa đầy 1 tiếng sau, từng tên côn đồ ngã xuống trước mặt Long, còn Lại Tùng, trên người anh không một vết trầy xước. Sao Tùng lại hăng như vậy? đơn giản vì bản chất dã thú của một thằng con trai nổi lên, bản chất này Hân không thể có. Tùng tiến lại chỗ Long
– Chơi tiếp không anh bạn? Đừng dại gì đụng vào tôi – Tùng nhìn Long, liếc sang con mắt trái Long thấy có một vết sẹo khá lớn – Vết sẹo đẹp đấy, nhưng chỉ có một cái thì thật nhàm chán, nhãn cầu mắt cũng hư luôn rồi, thôi để tôi giúp cậu trông đẹp hơn. – Tùng móc trong túi ra một con dao nhỏ, rất sắc, bóng loáng. Cậu đưa lên mắt trái Long
– Đừng.. Tôi xin cậu.. dừng lại đi – Long van xin. Tùng mặc kệ, anh kéo một đường thật dài, thật thanh, thật điêu luyện, thật dễ dàng và thật đẹp. Long hét lên đau đớn, chưa thỏa mãn lắm, cậu tính móc luôn con mắt trái ấy, mà nghĩ lại móc ra rồi vết sẹo cậu tạo ra sẽ mất thẩm mỹ nên thôi.
– Thôi, tha cho mày, lần sau gây chuyện với tao là vĩnh biệt con mắt trái đi – Tùng lau con dao, cất vào túi, một tay phủi lại lớp áo rồi quay lưng bước đi để lại Long đang run sợ nhìn mình
/////// Hiện tại //////////////
– Tạm biệt con mắt trái đi Long – Tùng cười hiền nhìn Long
Rin và Hiếu nãy giờ bị bơ mới lui về phía Hân một cách nhẹ nhàng, bí mật. Rin nhanh chóng mở trói cho Hân thì thầm
– Đừng đeo mặt nạ vào, Bảo phát hiện là chết cả lũ, đánh nhau với thân phận vệ sĩ đi nhé
– Rõ rồi – Hân xoa xoa cổ tay và cổ chân nãy giờ bị trói đến tím cả da thịt, chúng buộc chặt thật.
– Cậu chủ à, tránh ra một bên cho vệ sĩ này làm việc – Hân tiến đến chỗ Bảo
– Mày.. mày ra từ khi nào? – Long hốt hoảng
– Cả tiếng đồng hồ rồi cha nội – Rin
” Cái mặt nạ ấy.. cái giọng nói ấy … cái băng đã bắn mình sao cái giọng giống Rin vãi vậy ?” Bảo suy nghĩ
– Đúng rồi, tiền – Linh thốt lên, nhìn sang cái valy đang nằm bơ vơ trên nền đất mới chạy lại tính lựm valy lên. Đang cúi xuống thì một bàn chân ai đó đặt lên cái valy, ả ngước mặt lên nhìn, Hiếu!
– Ố nồ, cô em tính chôm chỉa gì đấy? tính lấy xiền hử? – Hiếu nhìn xuống ả, cười vênh váo, lấy ra một tờ 5 nghìn phe phẩy trước mặt ả – 5 nghìn này bố còn không cho mày nói gì là 500 triệu này
– Xì, tiền là của tao, bỏ chân ra – Linh lượm một cục đá to tính đập vào chân Hiếu. Anh đá bay cục đá ấy rồi đưa chân lên nâng cằm Linh ( Linh đang ngồi dưới đất nhìn lên nhé )
– Cưng à, chết đi – Vừa dứt câu, Hiếu đạp ả Linh ra xa, lượm valy lên tiến đến chỗ ả, đạp thật mạnh vào bụng ả
– Hự! – Ả Linh hộc máu, mặt tái mét
– Thương cho mày là con gái nên tao chỉ xử nhẹ nhàng thôi – Hiếu đạp thêm cái nữa, ả ngất đi còn Hiếu quay lại chỗ Rin ( anh ấy xử con gái ” nhẹ nhàng ” ghê )
Chỗ Bảo. Rin và Hân nãy giờ phối hợp ăn ý cũng đã xử hết đám lâu la rồi, mà công nhận đám này trâu thật, đã đánh gục rồi còn đứng dậy mà đánh tiếp. Long hết nhìn đám lính của mình rồi nhìn Hân đến Bảo quay sang Tùng rồi chuyển sang Rin Hiếu ” chết rồi, 1 thằng vệ sĩ, 1 thằng thanh niên, 1 tên trùm bang, 2 tên của HHR làm sao đây?? Một mình HHR là đã đủ ngủm rồi ” Long lo sợ, Hân biết được mới cười khẩy, bước đến
– Lo không? sợ không? làm sao giờ? khi tụi tao chỉ muốn giết chết mày?
– Đừng, đừng, tha tôi, tha chô tôi – Long run, lắp bắp
– Thiên à, tránh ra đây là chuyện của em – Bảo bước đến đẩy Hân ra
– Nhưng.. mà .. – Hân nhìn Bảo
– Không được cãi – Bảo nhìn Hân mặt căng
– Vâng – Hân lí nhí
– Ưm.. chuyện này dính dáng đến tao, cho tao nhập hội với, Rin và Hiếu đưa Thiên đi bệnh viện trước đi, nãy bị đập vào gáy mạnh lắm mà phải không? – Tùng cười ( giây phút nào rồi còn cười thằng điên -_- )
– Quên mất, đi nhanh lên – Rin nói rồi túm cổ lôi Hân đi như lôi bao cát
– Ê khoan.. tui muốn ở lại .. – Câu nói của Hân dường như là gió thoảng, chả ai nghe hết. Cô tủi thân lết xác đi cùng 2 tên kia
– Cậu chủ nhớ xử nhanh rồi vào viện đi nhé, người cậu bầm dập hết rồi đấy – Hân nói vọng
– Vâng – Bảo
Đợi cho Hân đi khuất Bảo mới trở lại việc chính
– Bắt đầu thôi, tới tao trả thù rồi – Bảo lao lên đánh Long, Long đầu vừa, đánh lại. Bảo chuyên thủ nên Long không làm gì được cậu hết, mà hơi phiền, Bảo hất mặt về phía Tùng. Như hiểu được ý nghĩa của cái nhìn hất mặt ấy, cậu chạy lại giữ 2 tay Long thật chặt, Bảo nhân thời cơ mà đanh trả
– Chết này! dám kêu người đánh tao hả? Dám bắt cóc Thiên hả? Dám đánh Thiên ngất xỉu hả? Dám đòi tiền tao nữa hả? – Mỗi câu nói là một cú đạp vào bụng hoặc đấm vào mặt tên Long, Bảo gần như đã hả dạ. Chỉ tội Tùng đứng đằng sau trụ vững sau mỗi cú đạp của Bảo
– Thôi, nhường tao chứ mày, qua đây giữ nó nhanh lên – Tùng
– Âu kê bây bì – Bảo tung tăng nhảy ra sau Long kẹp chặt 2 tay của Long
– Như tao đã nói, mắt mày thuộc quyền sở hữu của tao kể từ giờ phút này – Tùng lôi đâu ra một con dao và một cái kéo ( anh giai này mang vũ khí trên người sao không bị bắt nhỉ ? )
– Đừng, dừng lại Tùng, tao chưa làm gì đụng mày mà – Long run sợ
– Chưa á? mày đãng trí thế? mày đụng đến bạn tao là đụng đến tao đấy thằng khốn – Nói rồi cậu rạch mắt Long ra một khoảng lớn để lấy dễ hơn, cậu lấy tay moi con mắt trái ấy ra
– Không! Bỏ tao ra, nhanh lên bỏ tao ra.. Đau!! Á ! – Long vùng vẫy nhưng Long không khỏe bằng Bảo ( anh Bảo đi tập Gym suốt mà :3 )
Tùng moi được con mắt ra thì còn dính lại vài sợi dây như muốn níu kéo mắt ở lại, cậu lấy kéo cắt phăng những sợi dây đó, thôi thì tròng ở lại mắt đi nhé. Máu từ mắt Long tuôn ra, anh ta ngã xuống, Bảo thả Long ra. Long ôm mắt trái nức nở
– Không! Không! tao không muốn tàn phế! trả lại mắt cho tao!!! – Long lao lên rút dao đâm vào lưng Bảo. Tùng hốt hoảng, nhét con mắt vào một cái lọ nhỏ chứa dung dịch gì đó rồi lấy súng bắn 4 phát vào đầu Long và chạy lại đỡ Bảo, rút con dao ra ném đi. Long ngã xuống.. Chết rồi
– Bảo. Bảo, mày không sao chứ, cố gắng chịu tí tao đưa mày tới bệnh viện
Tùng dìu Bảo lên xe và phóng đi tới bệnh viện với vận tốc cực lớn làm người trên đường không dám đi lại vì sợ chết.