Gấu kute và cực kỳ bá đạo – Phần 13 – Botruyen

Gấu kute và cực kỳ bá đạo - Phần 13

E đứng đó loay hoay lục lọi mấy thứ trong mấy cái túi kia ra, tôi cung lại phụ giúp e, e bảo hôm nay ăn canh chua với cá kho, e tìm đâu ra được mấy con lươn đồng( loại tự nhiên) mà e cũng hay lắm chứ, ở cái chợ Cần Thơ mà e moi ra được mấy con lương đồng thì e cũng có nghề rồi. Tôi tặc lưỡi, e nhìn tôi mỉm cười, tôi khen e giỏi tìm được đâu lũ lươn ngon, e thích lắm cười híp cả mắt. Nói tới mấy cái việc nội trợ này thì Nghi giỏi hơn Linh, tuy Linh ko được bằng Nghi nhưng cô ấy rất cố gắn, tuy bề ngoài cô ấy rất hồn nhiên vô tư đôi khi chơi rất dại chứ thật ra trong lòng cô ấy rất biết quan tâm tới gia đình, cô ấy luôn hành hạ tôi bằng những trò dại của cô ấy, có đôi lần chơi dại rồi đá đểu sang tôi làm tôi mang họa mấy lần, nhưng cô ấy rất cố gắn làm mọi thứ để chiều tôi, cô ấy chưa bao giờ làm tôi phải buồn, chỉ có tôi làm cô ấy buồn thôi. Nhớ lại có một lần đầy tháng con lão Tr, hôm đó Linh bị sốt ko lẽo đẽo theo tôi được, nên tôi với Nghi đi dự tiệc, lão ấy đãi bà con lúc sáng còn ae bạn bè thì lão ấy đãi lúc tối, nên khi nhậu xong cũng khuya lắm, tôi có đt báo cho Linh mà đt hết pin nên ko đt nữa, lúc đó tôi cũng đãng trí quên lấy đt của Nghi, tôi nghĩ chắc không sao. Lúc tan tiệc đưa Nghi về thì cũng tầm 10h hay 11h đêm gì đó, tôi đảo xe về nhà trong người cũng hơi lăn tăn rồi, ở đầu ngỏ chạy xe vào thì gặp một bóng hình bé bé xinh xinh đang ngồi khoát chiếc áo khoát lông xù màu kem, co ro cầm cái đt, đó là Linh, cô nang ngồi đợi tôi sao? Đang bệnh mà, tôi cảm thấy có lỗi quá, tôi nói sẽ về sớm nhưng mãi ham chơi khiến Linh phải lo lắng đợi chờ như thế, cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng, không phải vì hơi men hay hậu vị của bia mà là cảm thấy xót xa quá. Linh thấy tôi về cô ấy đứng lên, khuôn mặt nhợt nhạt. Tôi vừa đậu xe lại thì cô ấy làm cho tôi một bạt tay luôn, đôi mắt giận dữ lắm, tôi chỉ biết xin lỗi cô ấy. (Nói thật mấy thím đừng cười chứ, tính tôi là ở trước mặt bạn bè hoặc ai khác thì tôi trên cơ gấu, còn lúc ko có ai nếu tôi làm lỗi gì sai với gấu thì gấu đánh đập chữi mắng gì tôi, tôi cũng ko bao giờ nóng cả vì mình có lỗi mà, còn trước mặt người khác mà đánh tôi thì con tổng thống tôi cũng cho chết, Linh và Nghi biết tính tôi nên hầu như chưa lần nào làm tôi mất mặt cả, có gì về nhà đóng cửa nói vơi nhau) Linh tán tôi xong rồi tự nhiên đôi mắt đó có thứ nước gì đó chảy ra, rồi cô nàng bật khóc chạy luôn vào nhà. Tôi chết lặng, nghe sao xót xa quá, chắc e giận tôi lắm. Tôi thở dài, khẽ dắt xe vào rồi đóng cửa lại, tôi vào nhà thì thấy cô nàng đã thôi khóc, nhưng vẫn nấc lên như kiểu tức tưỡi lắm, đôi mắt e đỏ hoe ( Linh rất ít khi khóc, nhưng cô nàng khóc thì nhìn khuôn mặt hay lắm, mắt mũi đỏ hoe như bị ai đánh ý) tôi đứng nhìn e. E ko thèm nhìn tôi một cái lấy hên Tôi ngó thấy e đang đứng đó pha nước chanh thì phải, tôi lại gần e e vẫn ko thèm nhìn tôi đôi mắt e như vô hồn, tôi lí nhí: – A xin lỗi.

Cô nàng quay sang liếc tôi, mặt trông lạnh lùng lắm, tôi chưa bao giờ thấy nét mặt như thế nơi e, đó cũng là lần đầu tiên. Cô nang nhìn xem thằng nào phát ngôn hay thế, rồi lại khuấy ly nước chanh lên, không thèm để ý tôi nữa. Xong rồi e đưa cho tôi, tôi cầm lấy. E định bỏ lên phòng thì tôi nhanh nhẹn bỏ ly nước xuống, kéo tay e lại. Theo quán tính thì e ngã vào lòng tôi, tôi ôm ghì lấy e, e đấm tôi thùm thụp rồi lại nức nở lên.

– A xin lỗi, ai sai rồi.

– Sao a ko chết luôn cho rồi, về làm gì. – E nói trong tiếng khóc, nhưng đã ko còn đấm tôi nữa, hai tay e thả lõng ko thèm ôm tôi luôn.

– A định báo mà đt a hết pin.

Tôi cố gắn xuống nước nhỏ năn nỉ mãi mới tha, e nói rất giận tôi vì cái tôi e bệnh mà đi khuya thế, cô nàng làm mất thuốc uống đợi tôi về kêu đi mua mà gọi đt mãi ko được chờ mãi cũng ko thấy về, làm e phải tự chạy xe đi mua, tôi bảo e ” sao ko gọi cho Nghi, mà sao đang bệnh mà còn xuống chờ a” e ko nói gì chỉ nghe hơi thở của e cuối cùng e cũng nói khẽ ” uống thuốc vào thì nó rất buồn ngủ, nếu e ngủ thì khóa cửa rồi làm sao a vô nhà được. Thế nên e mới xuống dưới cổng đợi a, chứ không nằm ngủ quên mất”. Nghe e nói xuống lòng tôi chợt quặng thắt, nghe sao đắng lòng, xót xa quá. Tôi ôm ghì e vào lòng, e cũng đã ôm tôi. Thế là hôm đó tôi bị cho ngủ dưới đất Qua hôm sau bùng luôn, ở nhà chăm e, e chờ tôi nên ra gió nên e sốt cao. Làm tôi lo sốt vó.

Tự nhiên nhớ Linh nên nhắc về cô ấy, còn tại sao không nhớ Nghi ư? Tại vì cô ấy đang ngồi chễm chệ trên ghế dũa móng chân kìa. Thôi tiếp cái review vậy.

Tôíđưng xớ rớ đòi phụ mà Nghi hok cho, e quăng cho tôi mớ rau muống, tôi đành ngồi lặt rau vậy. Ngồi lặt rau, nhìn e lượn qua lượn lại cũng vui vui. Tôi ngồi chém gió với e, hễ mà đúng chỗ ngứa là e lại cười khanh khách, tôi khen e đẹp dịu dang lại đảm đang nữa, e rất thích. Ăn cơm xong lên phòng nằm ườn ra, công nhận e nấu ăn rất ngon, làm tôi ăn no căng cả bụng. E nằm cạnh tôi tư nhiên thấy e nằm mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt tôi hỏi:

– Sao thế e? Bị sao à?

E nhăn nhó đáp trả giọng yếu ớt: – E đau bụng.

Tôi ngồi dậy, đưa tay xoa bụng e: – E tới ngày à?

E thò tay cốc đầu tôi, mặt e nhăn nhó: A toàn nghĩ linh tinh, ko lẽ a ko biết e ngày nào mà còn hỏi vớ vẫn. E bị đau bao tử, chắc hồi sáng chưa ăn nên giờ ăn no nên bị đau.

Tôi cười cười: – Nằm đây đi a đi lấy thuốc cho uống, đợi a xíu.

Tôi đi xuống nhà rót ly nước lọc, xong chạy lên ngăn bàn lấy thuốc bao tử cho e uống, tôi cũng đau bao tử nên thuốc lúc nào cũng có sẵn. Tôi đưa cho e , e cầm uống xong rồi lại nằm xuống. Tôi để ly nước xuống bàn, bay lên giừơng tôi nói

– E cởi cái quần dài ra đi cho thoải mái, lấy cái váy hay cái quần sock của Linh kìa mặc vào cho thoải mái. Tự nhiên mặc quần dài làm gì? – Tôi nói, ko phải có ý đồ đen tối đâu nhá.

– Tại e định sang a rồi chiều đi học luôn, nhưng đau bụng thế này chắc chiều nay không đi học nữa hihi – E cười lém lĩnh, rồi ngồi bật dậy.

Tôi chỉ biết cười cười, nhìn e cởi cái quần jean ra, tôi cười cười : – À màu tím.

E lườm lườm tôi: – Màu cái đầu a ý, con người gì mà vô duyên.

Tôi cười hì hì, e cởi cái quần rồi gấp lại để trên bàn, cứ thế mặc mỗi cái chip nằm lăn ra luôn. Tôi thấy thế sáp lại định sờ mó lung tung tí thì e bấu nhẹ lên tay tôi: – Thôi ko cho đâu, đang mệt lắm, cho e ngủ đi.

Tôi chỉ biết cười xòa, thôi để e ngủ vậy, tôi nói: – Thế tối nay có định ngủ với a hay về nhà?

E quay sang ôm ghì lấy tôi, gác chân lên đùi tôi luôn, cảm nhận da thịt con gái của e thật mát, e dụi đầu vào ngưc tôi e nói lí nhí: – Ko thấy e mang đồ sang rồi sao còn hỏi.

– Thế e có xin ba mẹ chưa đó, để mắc công ba mẹ lại nói a bắt cóc e. – Tôi để tay vuốt vuốt trên cặp đùi trắng mịn của e.

– Lại sờ linh tinh rồi. – E bấu nhẹ vào lưng tôi, nhưng vẫn để cho tôi sờ mó, e tiếp – Thì người ta sợ a ở một mình buồn nên mới qua ở với a đó, thế có cho e ở với ko nè.

Cô nàng cười lém lĩnh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, tôi thôi không nghịch e nữa.: – Không cho e ở thì cho a bây giờ, có gối ôm ngủ mới ngon hehe.

E phì cười véo nhẹ tôi, e dúi mặt vào ngực tôi. Tôi nằm nói chuyện với e tí rồi ko nghe tiếng e nữa, e đã ngủ rồi. Nhìn e sao mà dễ thương thế không biết, e rất yêu tôi, e nghĩ e là người đến sau nên e không bao giờ kêu ca hay gì cả, e sống chấp nhận, sao e ngốc và khờ quá không biết, đã yêu thì đâu có đến trước hay đến sau, tôi biết e nghĩ thế nên tôi yêu e lắm, tôi yêu cả hai bằng nhau, quan tâm cũng bằng nhau. Không muốn hai đứa phải có cảm giác mặc cảm vì hai hoa trồng chung một chậu,tôi luôn dành những đều tốt đẹp nhất cho cả hai đứa, làm gì tôi cũng nghĩ đến hai đứa. Tôi cảm thấy mình rất có phúc vì ông trời đã ban cho tôi hai người con gái thật là tuyệt vời, tôi siết chặt Nghi vào lòng. Tôi không biết tôi có cái gì hay mà cả hai đều đã yêu đơn phương tôi từ rất lâu trước đó, cũng không phải đơn giãn chỉ có một vụ té sông mà tôi có được cả hai như tôi nói ở ver1 đâu, cả ba chúng tôi đã trãi qua rất nhiều chuyện cùng nhau, rồi cả hai cũng âm thầm chấp nhận lẫn nhau, chứ tôi có nói gì được đâu, vì tôi có quyền gì để nói chứ, không lẽ lại nói với Linh cho tôi có bồ nhí. Lúc đầu khi biết Nghi cũng yêu tôi Linh nhảy dựng lên ý chứ, Linh với Nghi cứ như fire and water ấy, nhưng rồi xảy ra biết bao nhiêu chuyện thì chị e họ cũng chấp nhận lẫn nhau nên e cũng mừng lắm vì e là người được hưởng mà há há. Rồi cả ba cùng nhau trãi qua biết bao nhiêu buồn vui thì giờ đã được hanh phúc như bây giờ, có ai có được hanh phúc thật sự chứ, nên tôi luôn trân trọng từng giây từng phút khi được ở bên hai e. Tôi nhẹ nhàng rút tay ra rồi đặt đầu Nghi xuống gối. Tôi đi ra ngoài, cầm đt lên gọi cho người ở nơi xa đã.

– Alo, e đã tới chưa………

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.