Gấu kute và cực kỳ bá đạo – 28 – Botruyen

Gấu kute và cực kỳ bá đạo - 28

– Thôi bỏ đi a. – Nghi kéo tay tôi lại. – Chết đi con chó. – Nghi đạp cái guốc cao gót vào ngay bụng thằng sút vật kia.

Chỉ nghe nó la lên thảm thiết, đúng là cái lũ sút vật chỉ giỏi ăn hiếp phụ nữ. Tôi định đạp cho cái nữa, tôi tính nóng võ công cao kiềm chế kém mà, nhưng gấu lôi đi quá nên bỏ, với lại m.n bu lại nhìn quá trời. Cái đầu nó máu me ko chắc phải đi khâu vài mũi là ít. Tôi lên xe phi đi thẳng đéo thèm ngó lại luôn.

Xe chạy thì bỗng cảm thấy cái vai ướt ướt, tiếng thút thít bên tai. Gấu đang thút thít, tôi thấy vậy nên hỏi

– Sao mà khóc rồi chèn?

– Bị nó đánh, e đau chứ bộ.- Nghi lại thút thít

“thế đéo nào lúc nảy hùng hùng hổ hổ cho thằng kia ăn nguyên một quả guốc, giờ khóc là thế nào. Chắc làm nũng.” Tôi nghĩ vậy nên an ũi.

– Sao nãy ko cầm bó hoa mà e đem quăng sọt rác chi cho nó tát? E cũng ko vừa nhé.

– Nhìn mặt nó là muốn ói rồi hic…lái gì được mà lấy. – Nghi véo hông tôi cái.

– Mà nín đi chứ, e khóc lỡ người ta thấy lại tưởng a hiếp dâm à không lộn tưởng a ăn hiếp e nữa.

– Xí, bậy bạ. Mà cái gì á. – Nghi lấy tay lao nước mắt, khuôn mặt cô nàng chuyển sang nét lém lỉnh, chỉ tay vào cái bó hoa to đùng trước xe.

– À, valentine ko ai tặng hoa cho a nên a mua về coi như tự thưởng cho mình ý mà. – Tôi trêu Nghi.

– Hic..ko biết…giờ có tặng e cái đó hay là không? – Nghị dụi mặt vào lưng tôi, khẽ lắc lắc cái đầu.

– Ế..học ở đâu ra cái kiểu vòi hoa trắng trợn vậy? Cái gì ta….( tôi vờ suy nghĩ) À…ép người đòi hoa.

– Xí…nghỉ chơi a ra. – Nghi rụt tay lại ko thèm ôm tôi nữa.

Mà Nghi với Linh hay lắm nhé, cái gì nói tôi ko được là lại hù dọa nghỉ chơi, rồi còn thút thít nữa chứ, mà tính tôi hễ con gái khóc là tôi mềm nhũn như cọng bún vậy. Mà bữa nào tôi nghỉ chơi thiệt cho ở đó mà khóc.

– Ờ vậy thôi..đây chơi một mình, ờ mà ko có 1 mình…a chơi,với Linh hehe. – Tôi trêu tiếp,

– Giờ có đưa hay là HOK? – Ng hét lên

Thấy mấy người chạy xe nhìn, hơi ngại, thôi đưa cho gấu vui vậy, chọc hoài hồi cô nàng nhảy xuống xe thì bỏ mẹ.

– Đây, a tặng e valentine. – Tôi đưa cho Nghi bó hoa to đùng.

– Vậy có dễ thương hok, cứ thích ghẹo người ta. – Nghi cười tủm tủm.

– Có thấy ai vòi hoa trắng trợn như e đâu chứ.

– Hihi, vậy đó được hok? Thích gì? – Nghi chu cái mỏ lên

– Thích gì tới tối thì biết nhé, hehe. – Tôi cười nham nhở.

– Xí, ko cho. – Ng úp mặt vào lưng tôi, lắc đầu nguầy nguậy,

– Haha.

– Đánh cái chết bây giờ. – Ng đấm vào lưng tôi

Bla bla với Nghi đủ thứ chuyện trên đời thì cũng về được tới nhà, Nghi bước xuống xe mở cổng cho tôi chạy xe vào. Đóng cổng xong cô nàng hí ha hí hửng cầm bó hoa chạy te zô nhà. Tôi đi zô, nghe dưới bếp có tiếng lục đục, vào thấy Linh đang hí hoáy làm gì đó, còn Nghi ngồi blabla với Linh. Tôi dặn Nghi lúc trên đường về là ko nói chuyện tôi đồ sát với Linh, cô nàng mà biết được thì lại làm ầm lên cho mà xem.

Ngồi chém chuyện với hai đứa hồi, đủ thứ chuyện trên đời.

– A biết vì sao có ngày Valentine ko? – Linh hỏi tôi.

– À, a có nghe người ta nói là lúc trước có ông cha nhà thờ hay mục sư gì đó tên là Valentine, cái bữa kia ổng vô tình bắt gặp thằng bồ nhí của ổng đang xh với thằng đàn e ổng, ổng tức quá định bật đồ sát, ai dè vừa chạy vào thì vấp ngay cái hột mít, thế là ổng té lăn ra chết. Rồi hai thằng kia thấy có lỗi nên mới lấy ngày ổng chết là 14/2 làm ngày lễ tưởng niệm ổng, rồi phong cho ổng cái chức Thánh Valentine. Rồi từ đó mới phát minh ra ngày lễ tình nhân đó. – Tôi chém y như thật,

– Xí cứ linh ta linh tinh. – Linh nguýt tôi, nhìn cái môi trề ra mà muốn cắn cái cho bỏ gét.

– Ờ mà tối nay khỏi đi chơi, ở nhà a mua đồ về làm tiệc ở nhà với 2 đứa nhé. – Tôi nói.

– Dạ, vậy cũng được. Hôm nay cũng ngại ra ngoài mấy cái quán lắm, lễ đông kín người. – Nghi nói thêm

– Vậy đợi a tắm cái, a qua nhà ông V có việc xíu, nảy ổng kêu, rồi a mua đồ về ăn luôn. Thôi a đi tắm xíu đã. – Tôi nói rồi xách ass đi tắm.

Mẹ nhìn vào gương thấy cái lưng sưng lên 1 cục đỏ đỏ, cũng thốn chứ đùa đâu, lúc hăng máu có biết đau là cm gì đâu, giờ mới thấy nó ê ê. “tao mà gặp mày lần nữa thì xác định con à” tôi nghĩ trong bụng. Tắm xong thay đồ cho nó bảnh, nói bảnh chứ cùng quần jean áo thun kèm đôi tông lào thôi. Cầm đt lên nt cho M

“Có nhà ko? 20p nữa a qua đón.”

“dạ” M rep lại luôn sau 5p, ôi vl thật.

….

Tôi đi lấy nốt bó hoa cuối cùng còn sót lại nơi cửa hàng hoa, xong tôi chạy thẳng qua M luôn, buổi chiều bươm bướm ở trong hang bắt đầu ùa ra ngoài đường, nhìn mấy con bướm chân dài bay từng đàn, nhìn đùi bọn nó mà hoa cả mắt,mém xíu là không thấy đường mà chạy xe. Cũng may thanh niên cứng nên cũng cầm cự được

Chạy tới nhà M, alo cho nhỏ, nhỏ bảo “đợi e xíu”, thế là xíu của nhỏ là 20 phút, vãi đạn thật. Hôm nay nhỏ nhìn tươi tỉnh hẳn, nhỏ ít khi ăn diện, hôm nay cũng vậy, đơn giản nhưng đẹp.. Quần sock ngan đùi đưa cặp chân lán mịn dài tít tắp vì cao 1m65 cơ mà, cao hơn cả Linh, áo thun, tóc đuôi gà (gà Thái Lan cái đuôi nhỏng lên trời ý haha) mặt có trang điểm nhẹ, chứ ko như mấy con nữ tặc rừng xanh hay tô son tô phấn macasra tùm lum. Gặp tôi nhỏ mỉm cười duyên phát làm lộ hai má lúm, cũng xinh cũng dễ thương nhưng đã quá trể rồi, haizzz. Nhỏ leo lên xe, tôi đưa cho nhỏ cái nón. Nhỏ cũng có để ý bó hoa, nhưng nhỏ ko hỏi. Nhỏ ngồi sau xe tôi mà nhỏ cứ im lặng, cũng chẳng ôm hay gì hết, cứ như cha xe ôm chở khách vậy. Tôi hỏi nhỏ

– Đi đâu giờ nhỉ?

– A rủ e đi mà, sao hỏi lạ vậy?

– Ờ nhỉ, vậy ra quán cafe cũ nhé. – Tôi cười.

– Cũng được. – Nhỏ gật đầu, tôi thấy nhỏ qua gương chiếu hậu.

Nhỏ tuy có tươi tỉnh, nhưng ở đâu đó trên gương mặt nhỏ vẫn có nét buồn, nét không tự nhiên lẫn chút gượng gạo. Tính tôi pha trò rất tệ, tôi gét phải nói dối, nó tào lao đại loại là nói sàm, mà đéo hiểu sao tụi con gái nó cứ thích nói sàm mấy chuyện đéo có thật. Ví dụ như

” Máy bay nó bị dột mưa thì sao ta? (cái này Linh kute nói) (tôi đáp) Thì nó đặt máy bơm nước ra chứ sao”

Thế là lại cười. Con gái nó kho hiểu, mà cố gắn hiểu thì lại càng không hiểu bọn nó muốn gì. Có khi mình nói thật như “a muốn yêu e đến suốt đời” hay như kiểu “thấy e vui thì a cũng vui” thì tụi nó chê sến, chê nhàm, bọn con gái như sâu bệnh vậy, có thuốc trị thì lại có sâu mới kháng thuốc, có thằng nói sến thì con gái nó cũng có kháng sến đại loại là vậy.

…..

Suy nghĩ vớ vẫn hồi cũbg tới được quán cafe tôi với nhỏ hồi xưa hay đến, lúc tôi đến thì cái chổ tôi ưa thích đã bị chiếm nên đành ngồi sát ngoài lan can, tuy đêm có gió nhưng mát, có thể nhìn xuống đường, cũng tạm gọi là chổ lý tưởng. Kêu ly cafe cho ti và ly sữa tươi cho e.

E với tôi cứ thế ngồi ngó qua ngó lại, kiểu 4 mắt nhìn nhau trào máu họng ý. E nhìn tôi, mặt e hiện lên nét lém lỉnh, đôi mắt tinh nghịch vốn là thứ trước đây tôi thường thấy nơi e.

– Sao tự nhiên hẹn người ta ra đây rồi ngồi như ông thần thừ vậy?

– Anh…..a thật ra a muốn cảm ơn e…nhưng không biết nói với e thế nào. (Tôi cầm bó hoa lên) Valentine tặng e, thay ngàn lời chúc tốt đẹp của a. – Tôi cầm bó hoa lên, đứng dậy đi qua bên nhỏ.

Nhỏ cầm lấy bó hoa, nhỏ cười, đôi mắt nhỏ sáng long lanh, như sao trên trời ý, nhỏ có đôi mắt to tròn rất đẹp nhé. Tôi ngồi xuống, nhỏ nói.

– Cảm ơn, mà mấy cái hoa này mang ý nghĩ gì vậy a? – Nhỏ chỉ mấy cái hoa màu xanh.

– Đó là…(tôi trầm giọng lại) 3 năm 7 tháng mà đúng hơn là 6 tháng 29 ngày e đã khổ vì a, là những ngày mà a nợ e. A cảm ơn e, và xin lỗi e. – Tôi nói tuột ra luôn, tôi chẳng bao giờ giấu diếm những thứ mình nghĩ, hay nói dối bất cứ điều gì (nói xạo vui thì có, nghiêm túc thì chưa bao giờ)

– Sao a lại xin lỗi e…mà e thấy a khác lắm. – Nhỏ cũng nói giọng buồn lại

Tôi đứng dậy, tôi biết giờ đây tôi không thể đối diện được với nhỏ, tôi cảm thấy tội và lỗi của tôi với nhỏ nhiều lắm. Nhưng tôi biết tôi chỉ nợ nhỏ, chứ tôi không thể nào trả cho nhỏ được. Người ta nói “có duyên mà không nợ” còn tôi bây giờ thì nói đúng hơn à “có duyên mà không nợ đến khi hết duyên thì lại có nợ” éo le thật, nhưng số phận nó đã như vậy, ông trời cũng ban nhiều phước lành cho tôi đấy chứ, ổng đã ban cho tôi lại tình yêu mới, những 2 người. Tôi biết Linh và Nghi ko bao giờ thua kém nhỏ M về mọi mặt, nghĩ là vậy, nhưng tôi chưa bao giờ thử đem ra so sanh ai trong 4 người mà tôi yêu thật lòng cả, đó là Mai, Doanh, Nghi và Linh, mỗi người điều có những nét rất riêng, nhưng mà họ có một điểm chung, họ yêu tôi ko tính toán và trao tất cả những gì họ có cho tôi, cả đời con gái. Tôi đã bước qua đời họ như vậy, mỗi người một hoàn cảnh buộc phải rời xa tôi, nhưng Nghi và Linh thì ko, hai người con đó và vẫn sẽ mãi ở đó, nơi tổ ấm tương lai của bọn tôi đang từng ngày xây đắp. Tôi đã từng hận M, nhưng tôi hận M bao nhiêu thì bây giờ tôi lại hận bản thân mình như vậy.

Bỗng một bàn tay nhỏ bé, ấm áp đặt lên tay tôi, khi mà bàn tay tôi đang đặt lên lan can inox lạnh buốt.

– A có gì buồn à, sao nhìn mặt a như suy tư ghê gớm lắm vậy. – Nhỏ khẽ lắc tay tôi.

– A cảm thấy có lỗi với e lắm…e biết không? – Giọng tôi hơi ấp úng lúc đó.

– E nói rồi mà, a có lỗi gì đâu chứ. – Nhỏ nhìn vào đôi mắt tôi.

– E đinh giấu a đến bao giờ, để bụng chết mang theo sao em? – Tôi nói xong, tôi khẽ đi ra phía sau lưng nhỏ, tôi ôm nhỏ thật chặt.

Nhỏ giật bắn mình, như muốn đẩy tôi ra.

– Buông e ra, người ta nhìn kìa.

– Một lần này nữa thôi, cuối cùng đó, hãy để a ôm e lần nữa. – Tôi nói rất nhỏ nhưng vẫn để nhỏ nghe được.

Đôi vai nhỏ run lên trong lòng tôi, nhỏ đưa tay lên nắm lấy tay tôi, như nhỏ muốn tôi siết chặt hơn. Tôi thì thầm

– A đã quá vô tâm đúng ko M, a đã vô tình đánh mất 1 tình yêu đúng ko e?…?.

– Linh nó nói cho a biết đúng ko? – Nhỏ xoay người lại, nhăn trán nhìn tôi.

– Ukm…ko nói a cũng ko biết..e định giấu a cả đời này à…sao e ngốc quá vậy?,…

……….

Tôi chở M về nhà, tâm trạng tôi cảm thấy thoải mái và nhẹ nhỏm hơn khi hai đứa đã nói rõ mọi chuyện, còn chuyện gì thì ko tiện nói tiếp. Tôi thấy M cũbg cười nhiều hơn, tôi nghĩ e cũng tâm trang giống như tôi, bỏ được tảng đá lòng. Tôi cũng vui vẻ hẳn lên.

Tôi chạy đi mua cái bánh kem nhỏ, có chữ happy valentine, mua thêm 3 hộp kem bạc hà cho gấu, mua thêm mấy cái bánh bao vì lúc chiều chưa ăn cơm. Đi mới đó cũng hơn 2 tiếng, chắc gấu sột ruột lắm. Mà lạ sao chẳng thấy đt kêu về.

Tôi về nhà thì Linh chạy ra mở cổng, thấy tôi rinh lỉnh khỉnh là đồ ăn, Linh phụ tôi xách vô nhà.

– Nghi đâu e? – Tôi hỏi Linh

– Đang trên phòng ý.

– Ờ thôi mang hết lên phòng luôn đi e. Đồ ăn nhanh hết thôi, e mang lên đi. A đi đóng cửa nẻo rồi lên sau.

– Dạ.

Tôi đóng khóa cửa lại hết, đi vào rữa mặt phát rồi lên phòng. Vừa mở cửa zô thì nghe tiếng nhạc nhẹ, một bài nhạc ko lời. Đảo mắt thấy hai cô nàng đã trang trí cái phòng hoa ơi là hoa, có dán hình trái tim này nọ trên tường nữa. Chắc ở nhà nảy giờ hí hoáy làm cái này mà ko thèm alo tôi đây mà, chắc muốn tôi bất ngờ. Nhìn không gian căn phòng romantic hẳn lên. Hai cô nàng nhìn tôi cười tít cả mắt.

– Đẹp lắm đúng hok, mất cả buổi đó, chê là bị wánh liền. – Linh cười tinh nghịch.

– Đẹp hết chổ chê luôn ý chứ. – Nghi nói thêm.

Tôi giơ ngón tay lên kiểu like mạnh, tôi với 2 cô nàng ăn uống nói chuyện rôm rã, ước gì thời gian ngừng trôi để khoảnh khắc này còn mãi nơi đây…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.