Gấu kute và cực kỳ bá đạo – 25 – Botruyen

Gấu kute và cực kỳ bá đạo - 25

Nghe xong Linh tròn còn mắt nhìn quỷ già y như từ hành tinh khác xuống, còn Nghi che miệng cười khúc khích, tôi thì như này Không lẽ đập vô mỏ lão chứ, chưa kịp định thần thì lão quất thêm cho câu nữa, làm tôi muốn khóc luôn.

– Mà ôshin nhà mày nhìn cũng được à, Thịt luôn chưa nhóc? – Lão quỷ già vuốt cằm.

Nghi như nhịn cười hết nổi, cô nàng cười gập cả người lại, Linh thì ngơ ngơ như bò đội nón. Tôi cốc cho lão quỷ già cái.

– Vợ con đó ông nội, ôshin cái đầu ba ông chứ ôshin. – Tôi càu nhàu.

– Thế nhỏ này mày nói là bạn gái mày mà, giờ ở đâu lồi ra thêm con vợ vậy? – Lão làm cái mặt ngu ngu như phê thuốc.

– Thì đứa lớn đứa nhỏ, có vậy cũng hỏi nữa ba, ở tù lâu bị nhũng não à ?( tôi với ổng thân nhau lắm, nên nói chuyện cũng vô tư lự?

– Đù, vô lý. Trym bé, xấu trai như mày mà có được hai vợ à? – Lão nói câu làm tôi tính cầm nguyên cục gạch cho vô mồm lão.

– Kệ cha tui, miễn sao tui có 2 vợ thôi. Đỡ hơn mấy thằng đô con, trym to mà sài thuốc. – Tôi bật lại ngay.

Lao như á khẩu ú ớ mấy tiếng, tôi kêu Linh lại giới thiệu cho xong. Xong tôi kêu Linh với Nghi té lên phòng chơi, đễ lãng vãng ở đây hồi ko biết lão quỷ già này còn nói được gì nữa. Tôi ngồi cân não với lão một hồi cũng đuổi được lão về, nhưng bữa cơm nào cũng có cái giá của nó cả. Tôi ôm cho lão cái bộ conan của tôi mà tiếc muốn đứt ruột , không phải gì, trọn bộ conan là hàng hiếm chứ đâu phải đùa. Nhìn cái mặt lão hí ha hí hững chở lỉnh khỉnh nguyên cái bao to đùng phía sau xe mà thấy mắc ghét, lão ko phải a họ tôi chắc tôi hiếp vợ lão cũng không chừng. Tôi có 3 thằng a họ, 1 thằng ở Mỹ, 1 thằng ở HN, 1 thằng còn lại là lão, mà thằng khùng nặng nhất chắc chỉ có mỗi lão.

Tôi đi lỉnh khỉnh lên phòng lấy đồ đi tắm, vừa bước vô phòng thì thấy hai đứa đang hí hoáy gì đó chổ máy tính, thấy tôi vào thì im re làm mặt lạnh te. Tôi cũng kệ đi tắm ra tính sau, bị lão quỷ già hành cho một hồi cũng mệt.

……..

Tôi tắm ra thì thấy hai đứa không còn trong phòng nữa, tôi xuống nhà thì thấy hai đứa đang làm đồ ăn trong bếp. Tôi nhìn từ phía sau, vẫn hai bóng hình đó, vẫn cái tóc đuôi gà, vẫn cái dáng bé bé xinh xinh. Lòng tôi bỗng trùng xuống, khẽ thở dài, tôi lê từng bước nặng trĩu lên phòng. Không hiểu sao tâm trạng lại không được vui, tôi nghĩ phải đi ra ngoài đường cho nó thoáng. Tôi khoát cái áo vào, đi xuống nhà, đi ngang khu bếp.

– A đi đây chút nha hai đứa, ăn cơm trước đi khỏi đợi a. – Tôi nói vọng vào.

– A đi đâu vậy? – Linh quay qua nhìn tôi bằng anh mắt dịu dàng, hỏi cũng nhỏ nhẹ, khác với cái vẻ bá đạo hằng ngày.

– A đi qua nhà ông V xíu. – Tôi nói vậy rồi quay lưng đi luôn.

– Ờ nhậu ít thôi nhé. – Linh nói í ới phía sau.

Tôi ukm một tiếng rồi dẫn xe ra, chạy ra đường. Chậm chậm hòa vào dòng xe, chạy một hồi tôi cũng chẳng hiểu sao lại đậu xe ngay trước nhà M. Có lẽ theo cái cảm giác mà chạy, tôi ngừng lại nhìn, nhìn lên cái cửa sổ tầng 2, xa lạ nhưng mà quen thuộc. Không biết tôi ngồi đó bao lâu, khi cánh cửa chợt mở, tôi cũng như trở về với thực tại. Một bóng dáng hiện ra, tôi không biết cảm giác lúc đó của tôi phải diễn tả như thế nào, rất khó có thể viết thành lời, chỉ cảm thấy có chút hồi họp. Cái bóng đó như lặng yên, như nhìn thẳng vào tôi, tôi thì cũng như một khối bất động ngước cổ nhìn chằm chằm lên chổ ô cửa sổ màu trắng đó…..Trong lòng e giờ đang nghĩ gì? Còn tôi, tôi đang nghĩ gì? Thời gian chậm trôi, đứng đó nhìn nhau, chợt cái thân hình nhỏ bé run lên. Cảm giác như trong tim tôi lại nhói lên, tôi kéo ga vụt đi, tôi không thể chịu được cái cảm giác này thêm lúc nào nữa…

………

Màn đêm buông xuống giữa cái đất đô thành nhộn nhịp này.

– Alo, rãnh không? Chạy ra quán XYZ gần nhà đi nhé.

– Ờ, ok cũng đang rãnh.

Tôi chuyển hướng về đường nhà chị T, tôi ghé vào cái chổ tôi hẹn chị. Có lẽ chị có thể giúp được tôi lúc này, bởi vì từ trước tới giờ, chuyện gì nan giải, tôi điều tâm sự với chị T hoặc chị Y, nhưng lúc này chị T thì hợp hơn.

Tôi chạy vào quán, một bàn tay nhỏ cầm cái đt vẫy vẫy tôi. Tôi đậu xe lại cho ngay ngắn rồi lững thửng đi vào, cafe gần nhà nên nhìn chị cũng không sửa soạn gì nhiều. Tôi ngồi xuống.

…….

Tôi ngồi trầm ngâm, có lẽ thấy tôi như thế chị T cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ngoe nguẩy cái chân. Rồi như cái tính tò mò của chị đạt max level chị cũng mở miệng.

– Cưng có chuyện gì buồn à Bối? – Chị nói giọng nhẹ nhàng, tôi thích nhất giọng chị lúc này.

Tôi lặng lẽ châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, khói lùa vào tân cùng những ngóc ngách trong buồng phổi, làn khói trắng mờ ảo lại bay ra. Tôi nói ra hết tâm sự trong lòng cho chị biết, với chị tôi chẳng giấu diếm hay bí mật gì, và chị cũng vậy, người chị thân thương. Chị nghe tôi nói, chị cũng bị cuống vào nổi buồn của tôi, chị khẽ nói.

– Có khi chuyện đời không bao giờ như mình mong muốn, tội con bé. Rồi cưng tính sao? – Chị nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông.

– E cũng chẳng biết nữa, nhưng e sẽ không thể làm chuyện có lỗi với Linh và Nghi. Chị biết đó, đặc biệt là Linh, nhỏ chấp nhận Nghi là nhỏ đã quá hy sinh, đã quá thiệt thòi, e cũng không nghĩ ra lý do tại sao nhỏ lại hy sinh nhiều đến thế. E biết phụ nữ có cái tính sở hữu rất cao, nhưng ở Linh có cái gì đó rất riêng, không thể diễn tả được, chỉ có thể cảm nhận thôi.

– Ukm..chị cũng không nghĩ mình có thể làm được như Linh, và cũng con làm được như con bé M. E đừng nên tổn thương tới Linh, con bé nó ngây thơ, hồn nhiên, nhìn nó đôi khi chị thấy tội. Chị sẽ không bao giờ chia sẽ người đàn ông của mình cho người khác đâu, đàn bà vốn ích kỷ mà. Nhưng Nghi cũng là cô gái tốt. Mà chuyện của cưng phức tạp thật đó, chị cũng không biết đường mà tính. – Chị nói giọng buồn buồn.

– Chị có nghĩ e nên làm điều gì đó cho nhỏ M coi như là bù đắp không? – Tôi nhìn chị.

– Được thì cũng được, nhưng đừng đi quá xa. Hiểu không? – Chị nói.

– Dạ.

…..

Tôi trở về với mớ tâm trạng ngổn ngang, tôi chợt nhớ điều gì đó. Tôi chạy thẳng đến cửa hàng hoa. Tôi gặp nhỏ con của bà chủ tiệm, chổ này chổ tôi quen.

– Trâm ơi! – Tôi gọi nhỏ.

– Ủa a N hả? Lâu quá kông thấy a ghé. – Con nhỏ gặp tôi mắt sáng rỡ, cũng phải thôi, vì tôi là VIP mà.

– Có nhập hoa hồng xanh không e? – Tôi hỏi nhỏ.

– Dạ, chắc có a. Mà để e vào hỏi mẹ đã, chứ e ũng hok chắc chắn nữa. A đợi e tí nhé. – Nhỏ chạy vào trong.

– Kêu mẹ ra a nói chuyện luôn cho dễ e. – Tôi nói với theo.

– DẠ.

Đợi khoảng 5 phút thì cô G cũng đi ra, mặt niềm nở chào tôi.

– Cháu chào cô ạ. Mai cửa hàng mình có nhập về hoa hồng xanh hok cô. – Tôi hỏi.

– Cái đó hàng hiếm đó con, cô cũng có đặt hàng rồi sáng mai người ta giao sớm. Mấy ngày này loại đó hút hàng lắm. Mà cháu cần nhiều không?

– Hoa đỏ thì hơi nhiều cô ạ, hoa xanh thì cở hơn chục hoa là được.

– Thế chàu cần như thế nào, nói để cô chuẩn bị luôn cho.

– Dạ như này cô nhé. Hai bó hoa đỏ cô chèn cho con hoa xanh vào giữa xếp thành hình số 2 cho con nhé, sao cho đủ 99 hoa là được. Cò 1 bó cũng chèn số 3 chấm 7 cô nhé đủ 99 ông luôn.

– Trời đất, cháu cần nhiều thế cơ à? – Mặt bà cô hớn hở.

– Khiếp, a N tặng ai zữ vậy. – con bé Trâm phụ họa.

– Bí mật làm nên nét quyến rũ của người đàn ông. – ôi trêu nhỏ Trâm

– Èo.

– Vụ chèn số khó quá không cô? – Tôi hỏi cô G

– Dễ mà, ừ ngày mai mấy giờ cháu lấy?

– Cô cứ làm từ trước 11h trưa cho cháu, tại cháu không qua lấy một lượt đâu, cháu lấy từ bó. Chứ chở 3 bó hoa to đùng nhìn kì cục lắm.

– Ukm..mà năm rồi thấy cháu mua có 2 bó mà, bộ năm nay tán tỉnh được e nào nữa rồi hả?

– Hihi. – Tôi cười luôn chứ mắc công chối cãi dài vòng. – Cô tính cho cháu để cháu đưa trước luôn cô ạ.

– Ukm cháu đợi cô xíu, cô váo lấy máy tính mới được, già cả không còn được minh mẫn.

– Nhìn cô còn trẻ chán đi chứ. – Tôi nịnh bả.

– Cô lấy con 2m8 thôi, giảm giá khách quen, miễn phí bó hoa luôn. – Cô cười hiền hậu.

– Ây chết, ko mang đủ rồi. Con đưa cô trước 2m nhé.

– Trời chổ quen biết mà cháu cứ ngại, để từ từ chứ có vội vàng gì đâu.

– Dạ, thôi vậy cô nhé. Cháu về đây.

Tôi chào hai mẹ con cô G rồi té, về nhà thấy hai cô nàng đang ngồi ngoài sân nói chuyện coi bộ rất vui vẻ. Thấy tôi về Linh lon ton ra mở cổng, tôi chạy xe thẳng vô nhà. Hai đứa lon ton đi theo, thấy tối nên tôi kêu khóa cửa lên phòng luôn.

– A đi đâu mới về zạ? – Linh hỏi tôi.

– A đi uống cafe với ông V.

( Linh và Nghi này, những gì a không thể nói bằng với hai đứa, nhưng a cũng không muốn giấu hai đứa chuyện gì. Hai đứa tự đọc rồi tự hiểu tự biết nhé, đôi khi có những chuyện a ko thể nói được thành lời, a yêu hai đứa )

Tôi đi lên phòng, cởi trân ra luôn cho nó mát, hai đứa nhỏ điều đầu tiên là thay đồ ngủ, mà có éo gì đâu là cởi cái quần ra là xong, vui thì tụi nhỏ mặc cái váy, buồn thì thả rong luôn. Tôi đi xuống tủ lạnh lấy lon bia ra, đi lên phòng. Bước ra ngoài ban công, bật lon bia tu một ngụm, đắng ngắt nơi cổ họng, tê rần cả người. Nghi e đi ra, e vuốt mặt tôi, ánh mắt e nhìn tôi trìu mến.

– Nhìn a giống có tâm sự quá vậy? Có gì nói với e được không?

Nghi đúng là tinh ý thật.

– Không có đâu, tại nghe ông V kể chuyện trong tù nên thấy nó tâm trạng vậy mà.

– Xạo trắng trợn. Nhưng a không muốn nói thì thôi. – Nghi xoay lưng lại dựa hẳn vào người tôi.

Đâu đó cái bài “Power of love” lại vang lên, Linh nghiện bài này hay sao ý. Rồi một thân hình nóng hổi kẻ áp vào lưng tôi, đầu e khẽ đặt lên vai tôi, từng hơi thở của e ,phả vào cổ tôi. Tôi có phải là thánh nhân đâu chứ, thế là 2 short…..

2:00 AM

Cầm đt chờ đầu dây bên kia nghe máy, tôi chẳng biết sao tôi lại làm điều đó. Tưởng chừng như là sẽ không có ai nghe máy thì lại có tiếng hơi thở thật nhẹ phả vào đt

Tôi chợt lặng im, không biết phải nói thế nào. Im lặng khoảng 5p, mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, nhưng lại lắng nghe được hơi thở của đối phương.

– Sao đt rồi hok nói gì hết zạ. – E cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Đã lâu rồi, đã từ rất lâu tôi mới lại được nghe cái giọng ngái ngủ đó. Tôi ngập ngừng.

– Em…….( im lăng thật lâu, tôi muốn nói nhiều lắm, nhưng rồi chỉ phát ra được 2 từ gọn lỏn) “ngủ ngon”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.