Cái suy nghĩ trong đầu tôi chợt léo lên rồi như nó cũng vội vàng vụt tắt, “đi tìm cha V khác éo gì mình tự nói chuyện với cái đầu gối”. Tôi ủê oải mặc đồ vào, nhìn Linh trong lòng tôi trào dâng lên cảm xúc gì đó dữ dội. Không phải cảm giác ham muốn, hay gì hết. Tôi cảm thấy biết ơn Linh, tôi cảm thấy mình không thể nào thiếu cô ấy trong suốt quảng đường mang tên “cuộc sống”, cảm ơn cô ấy đã mang đến cho tôi tất cả, cô ấy hy sinh làm tất cả mọi thứ vì tôi mà chưa bao giờ đòi hỏi từ tôi bất cứ việc gì hay thứ gì ( ko tính mấy chuyện nhỏ nhặt như công việc nhà, mà mấy thím nào có gấu, cứ thử một lần giúp gấu hay cùng gấu làm công việc nhà thì cảm giác nó cũng vui lắm nhé). Cả Nghi cũng vậy, trong mắt Nghi tôi biết mình cứ như vua thời phong kiến vậy, cô ấy cho đi mà không cần nhận lại. Tôi cũng không phải tốt lành gì, không phải hiền lương tử tế gì cho lắm, cùng lắm chỉ là thằng lưu manh có chút học thức, bề ngoài cũng chẳng bằng ai, mà sao Linh và Nghi hy sinh vì tôi như thế, tôi cũng nghĩ nát cái não cũng chẳng thể tìm được cái lý do gì để hai cô ấy có thể “xài chung” như vậy, tôi có tiền ư? Không. Vì nhà hai đứa nó có thua gì nhà tôi, thua thì cũng lắm là chút ít. Tôi đẹp trai ư? Cũng không, ngoài đường thiếu cha gì thằng hơn tôi. Vì ham hố cảm giác lạ ư? Cũng không. Tôi thấy chẳng có thú vị gì để tìm cảm giác lạ bằng cách đanh đổi đời con gái và danh dự của mình cả. Tôi chẳng hiểu được lý do tại sao, có những nhà triết học có câu “con người nên tin tưởng, hy sinh vì nhau để ngày mai tươi đẹp hơn”. Tôi chỉ thấy nói nhãm chứ triết mẹ gì, nhưng giờ tôi mới thấy nó đúng. Có lẽ con người hãy tin tưởng và hy sinh cho nhau để có được ngày mai tươi sáng hơn, có lẽ hai e cũng vậy.
Bây giờ tôi mới biết 1 sự thật đến đau lòng, nghĩ lại vẫn thấy đắng đắng ở cổ họng. Sao M e hy sinh cho tôi nhiều vậy chứ, tôi là gì đâu, tôi chẳng có điểm gì đặt biệt cả, vì tôi mà e làm được vậy sao. Lỡ e không sảy thai thì sao, rồi người khác sẽ nghĩ thế nào về e. Sao e lại không nói với tôi, sao e lại gánh chịu một mình như vậy chứ, sao e cứ phải để tôi là người cuối cùng được biết chứ. Giờ tôi biết mình có nghĩ gì làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể bù đắp lại những tổn thương và những lỗi lầm tôi gây ra cho M, nếu có thượng đế, có Chúa, thì tôi chỉ biết cầu mong hãy ban phước cho e, cho e được hạnh phúc. Nếu như tôi không có L và Ng thì có lẽ tôi sẽ bay ngay đến bên M để ôm cô ấy và tôi sẽ nói ngàn lần xin lỗi cô ấy. Nhưng tôi không thể làm vậy, tôi không cho phép tôi làm như vậy. Nếu tôi làm vậy thì vô hình tôi sẽ phá tan cái hạnh phúc tôi đang có, tôi không vì tôi thì tôi cũng vì L, vì Ng. Tôi biết làm gì hơn ngoài hai từ “hối hận”, giá như ngày đó tôi tỉnh táo hơn, giá như tôi tìm hiểu kỹ hơn, giá như….Hàng ngàn câu giá như xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi biết sẽ không bao giờ có hai từ giá như, đã quá muộn màng….
….Thời gian hãy mang e vào quá khứ…kỷ niệm buồn xin gữi gió mang đi..
………..
Tôi khom người xuống, nhìn kỹ cái mặt cụa Linh, cô nàng ngủ cả quên trời quên đất. Tôi nghịch cái mũi e, không thấy phản ứng gì. Tôi bế nhẹ e lên, e cựa quậy..
– Hơ…..hơ…mấy giờ rồi a…
– Còn sớm e cứ ngủ xíu nữa đi, a bế lên phòng cho ngủ tiếp nhé. – Tôi nói
– Dạ. – E nói rất nhỏ, e dụi đầu vào ngực tôi.
Tôi đặt e xuống giừơng, e nhìn tôi cười, e ngủ tiếp rồi. Tôi thường ngày thì sẽ chọc ghẹo e là heo này nọ, nhưng giờ thì không, tôi sẽ để thiên thần của tôi ngủ. Hôm nay tôi sẽ làm oshin.
…….
Tôi đang cặm cụi quét lá đa, à không quét lá trên sân thì nghe tiếng còi xe bim bim, ngó ra xem ai? Chạy lật đật ra mở cổng.
– Ủa mới đó đi học về rồi hả? – Tôi hỏi
– Dạ. Ủa a làm gì quấn cái khăn trên đầu như ngố zạ??? – Nghi cười.
– Hì, ủa hok về nhà sao? – Tôi cười đểu e
– Thì…ai biết. – E như ngại hay sao, nói xong phi xe vào nhà luôn.
Tôi đứng cười ha hả chọc quê e, đúng chhất mê trai mà ( amen tha tội cho a). Tôi đóng cổng lại rồi lại cậm chổi quét sân tiếp. Nghi chạy lại tôi ra vẻ hốt hoảng.
– A a cho e mượn đt cái.
– Chi vậy? – Tôi thấy lạ nên hỏi
– Xem dự báo thời tiết. – Nghi trả lời gọn ơ.
– Èo. Coi chi?
– Nghe đồn chiều nay sắp có bảo – Nghi nhìn đểu tôi.
– Èo, đá cái chết giờ. – Tôi đủ thông minh để hiểu cái câu nói xiên xỉa của e.
– Hihi. – Nghi ngồi chéo nguẩy nhìn tôi quét sân.
– Ê…ê sướng quá vậy, đi tắm rồi nấu cơm đi chứ. – Tôi nhăn nhó
– Tại thấy có phim lạ nên ngồi xem tí hok được à – Nghi ngồi chống cằm xuống cười tít cả mắt.
– Hứ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả? – Tôi lườm lườm e.
– Chưa đó. – Nghi vểnh caói môi lên như thách thức.
– Chưa thì thôi, tối nay cho thấy cái cảnh đời nó khổ là thế nào. – Tôi cười nham hiểm.
– Xía. – Nghi nguýt tôi cái dài rồi nguẩy ass đi zô.
Tôi lại quét cái sân tiếp, còn dọn cái hồ bơi nữa chứ, may ông già thiết kế cũng nhỏ ko thì cũng vất vã. Đang vật vã quét thì lại có tiếng còi xe “bim bim”
“đậu xanh rau má, cái ngày lồng lợn tiết canh gì mà có người tìm hoài thế”
Tôi lẩm bẩm rồi chạy ra xem ai, chay ra mở cổng thì gặp một chàng trai cao to, bụng phệ, đeo kính đen, đang ngồi trên con SHi. “đù siêu nhân Spy” nhưng tôi không ngạc nhiên lâu khi cái giọng triết gia lại cất tiếng
– Nhà đẹp quá mại?
– Bình thường thôi, mà sao biết mà bò qua tận đây zậy? – Tôi nhìn đểu lão.
– Tao mới ghé nhà chú út xong, ông ba nói mày sang bên này, nên tao chạy qua. Ủa mày đang làm cc gì vậy? – Lão tháo cái kín mát ra, nhướng mài nhìn tôi.
– Quét sân chứ làm gì?
– Chết cha, để tao về lấy đồ zô đã để mưa. – Giọng lão nói nghe sặc mùi tanh của troll.
– Mệt cha quá cha ơi, chay zô ngồi chơi. – Tôi mời lão vô nhà ( cái này tôi hối hận nha)
– Ukm. – Lão chạy xe zô trong.
Tôi đi vào nhà lấy bia ra mời lão, lão éo có chịu uống nước. Nhưng không ngờ tôi bị hố, mang bia ra bị lão phán ngay.
– Mày mang bia đi đâu zậy thằng kia?
– Ra uống ngồi nói chuyện chứ ko lẽ đem quăng sọt rác.
– Uầy, mày tưởng tao là bợm nhậu hay gì mà mời bia. Lấy trà đá đi. – Lão phất phất tay.
– Đù. – Tôi nghĩ chắc cha này uống nhầm thuốc, hoặc chơi với quản giáo đâm ra bị ngu cmnr.
Tôi cũng chiều lão, rán lếch zô nhà lấy đá lạnh ra cho lão. Vừa đặt đít xuống ghế lão lại kêu
– Có 3 số không? – Mẹ lão chứ được voi đòi cá mập à?
– Bastion hút ko? – Tôi troll lão.
– Đây hút luôn. – Lão xòe tay như muốn cầm thiệt.
– Mèo nè ba, ba cầm hút đi cho bổ phổi. – Tôi nhăn nhó nhìn lão.
– Tao ở trỏng hút 3 số quen rồi, ra gặp con mèo hút nó chua chua. – Lão rít một hơi rồi phán.
– Đù, ngon bây. Ở tù hút ba số. Thằng quản giáo là chồng bé của vợ ông hay gì nó tốt với ông thế? – Tôi đểu lão.
– Cái đầu mày. Tao vào tao đập có mấy thằng a đại a bự, tướng tao vầy nó kêu tao đi giặt đồ cho nó mày xem có tức không? Rồi tao nói với thằng quản giáo như vầy mà nó đối xử tao như đại ca nó vậy. Tao nói vơi nó là vợ nó làm ở abc hai đứa con nó học ở xyz. Ko biết nó hiểu thế nào.
– Đù, đã bây. – Tôi liếc đểu lão, chắc lại bốc phét rồi.
Nghi trong nhà bước lò dò ra, tay câm cái khăn lau tóc, lão già vừa thấy Nghi liền đá mắt nhìn tôi
– Ai vậy?
– Người yêu.
– Ngon bây, mông to vú bự, mặt mài sáng sủa, biết chọn à. – Lão nhìn rồi gật gù.
Nghe xong định đập cho lão chèm bẹp luôn, nhưng gặp con đại bàng trên người lão lại thôi.
– Ở tù lâu nhìn con trâu cũng thấy đẹp. – Tôi nói.
– Haha. – Lão cười như đúng rồi.
– Nghi lại đây e. – Tôi kêu Ng
– Dạ. – NGhi chạy lon ton lại.
– Đây là a V, a họ của a, mới đi du học trong trại giam về. – Tôi nói với Nghi. – Còn đây là Nghi người yêu e. – Tôi nói với lão già.
– Dạ chào a. – Nghi cười gật đầu chào.
– Ừ. Thằng quỷ này coi bộ có ghệ ngon lành hé. – Lão liếc đểu tôi.
– Cũng thường thôi. À Nghi lại hốt giúp a cái đóng lá cái. A nói chuyện với quỷ già này chút. – Tôi làm bộ ra oai trước mặt lão già.
– Dạ. – Ng dạ cái nghe ngọt sớt, rồi đi te lại hốt đóng lá.
Nhìn lão già gật gù coi bộ hài lòng, nhưng nét mặt lão cũng ánh lên cái gì đó gọi là ghen tị, ở nhà lão sai sức mấy mà chị dâu tôi nghe. Ngồi nói chuyện với lão hồi, thì ra lão éo phải tốt lành gì mà qua nhà thăm, qua gạ hỏi mượn cái cuốn Conan 78, lao đi mua éo có nên chạy qua mượn. Mà lão có hai quán cafe 1 đại lý bia, 2 quán nhậu, nhưng tối ngày thấy lão chẳng làm cm gì, ngày 24h lão ngủ hết cmn 8tiếng rồi, còn 12 tiếng lão ăn với đọc truyện tranh hay tiểu thuyết. Chắc còn 4 tiếng chắc lão ăn nhậu. Công nhận cuộc đời lão ngoài cái vụ đi tù ra thì lão sướng hơn tiên, mà đi tù nghe lão còn rãnh rỗi đánh cờ tướng với quan giáo trại thì coi lão cũng nhàn hạ, tôi nhìn nét mặt lão coi bộ ở trỏng hai thằng đanh cờ ăn thông ass hay sao, mà nhìn mặt lão hiện lên vẻ biến thái pha chút cu hồn.
– Ê chút đi mua tao viên thuốc coi mại. – Lão khều tôi.
– Thuốc gì? Thuốc lắc hả?
– Không phải, thuốc sung lâu ấy. – Nét mặt chuyển sang nét lấm lét.
– Èo..- Tôi nhìn lão đầy cảm thông, yếu sinh lý chắc rồi.
– Tí mua đem qua cho tao nhé. – Lão dúi cho tôi tờ 500k.
Ở đâu Linh đi ban ban ra, mặt mài còn ngái ngủ, trên mình Linh mặc cái váy ngủ dài tới gối. Lão già tia thấy lão già phán làm tôi xem nữa bay vô đập lão rồi.
– Ê nhóc, ôshin nhà mày ăn mặc kì cục vậy?