Giữa mùa hè nóng nực ở Kinh thị xảy ra một sự kiện khiến cả giới thượng lưu ngỡ ngàng.
Đó chính là sau khi Hàn Nhã đóng cửa, sóng ngầm thương giới diễn ra mãnh liệt, lúc lan đến tập đoàn Thịnh Hải cũng là lúc Triệu Quân Khiêm bắt đầu ra tay.
Triệu đại thần uy vũ bốn phương, anh chính là người điều hành công ty lớn bậc nhất Kinh thị được rất nhiều người kính sợ, bởi vì anh chính là người dựa trêи thực lực từng bước đi lên.
Lão đại không ra tay thì thôi, vừa ra tay vô cùng dứt khoát lưu loát, không chút dây dưa lằng nhằng.
Thế lực vun đắp nhiều năm của Kỳ Minh Thành ở quốc nội dần dần bị Triệu Quân Khiêm sấm rền gió cuốn đánh cho tan rã dần dần.
Nhân tiện anh còn rút ra củ cải dính sâu trong vũng bùn, kéo ra tên đầu sỏ đã đi đến bước này, những ân oán khúc mắc, những bí mật chôn dấu, tất cả đều bại lộ dưới ánh mặt trời, không chỗ nào che giấu.
Triệu Quân Khiêm nhận lấy chồng văn kiện thư ký Lý mang đến, nhăn mày trầm tư.
Cái gọi là chân ái, từ đầu tới đuôi cũng chỉ là một âm mưu, lại liên quan đến hai thế hệ Triệu gia, thiếu chút nữa hủy hoại tất cả.
Nguyên nhân này cũng chỉ do lòng người quá tham lam mà thôi.
Cũng giống như Bạch Liên ngày xưa, cô ta không cam lòng làʍ ȶìиɦ nhân nhỏ của Triệu đại thiếu gia, không muốn mỗi tháng chỉ nhận được phí nuôi dưỡng, không muốn một ngày nào đó bị vứt bỏ trở lại gia cảnh nghèo túng như xưa.
Vì thế cô ta dùng danh nghĩa tình yêu đặt ra cạm bẫy, vọng tưởng có thể trói được chàng rể kim quy này, leo lên làm nữ chủ của Triệu gia.
Cô ta nghĩ vô cùng tốt, tâm cơ cũng không nhỏ, vì thế cũng tổn phí khá nhiều tâm tư.
Một khi thành công, cô ta có thể đi vào tầng cao nhất của cái giới này, làm sao không khiến người ta đâm đầu điên cuồng lao vào bằng được.
Đáng tiếc ý tưởng hay như vậy, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Cho dù Bạch Liên có dùng đủ thủ đoạn, giả vờ đơn thuần thiện lương bao nhiêu, nhưng Triệu đại thiếu gia vẫn không mắc bẫy, thậm chí trong lúc dây dưa còn vô cùng tỉnh táo hiểu ra tất cả thủ đoạn, nhất quyết muốn chia tay.
Bởi vậy, mới có sự kiện điên cuồng hai người cùng nhau đồng quy vô tận.
Việc này Triệu Quân Khiêm cũng đã biết đại khái, chi tiết không điều tra những có thể suy đoán một vài điều, chỉ là điều khiến anh bất ngờ, chính là sự kiện năm đó còn để lại hậu quả, thậm chí kéo dài đến đời sau của Triệu gia.
Triệu Quân Khiêm cười lạnh một tiếng, không hề tức giận, anh chỉ là cảm thấy có chút đáng cười mà thôi.
Nếu nói năm đó thị phi nhân quả, anh còn chưa truy cứu trách nhiệm của những người kia, bỏ qua xem như không có gì, bây giờ đối phương còn rám rêu rao đi trả thù?
Thử hỏi đầu sỏ gây nên, lấy cái gì trả thù, có lý do gì để trả thù?
Chẳng lẽ lúc đấy không theo dõi thủ đoạn người viết kịch bản là ai, chẳng lẽ không thỏa mãn suy tính của bọn họ, không để cho Bạch Liên đạt được mục đích cô ta mong muốn, không chắp tay dâng hiến Triệu thị vậy chính là sai sao?
Ha ha!
Triệu Quân Khiêm ôm cánh tay hừ lạnh, thầm nghĩ không hổ là vật hợp theo loài, cái gì mà tam quan, đều không phải chỉ là một đám người vì tư lợi bản thân mà gây tai họa sao.
“Đi gọi Triệu Cảnh Hàn lại đây!” Triệu Quân Khiêm ném báo cáo điều tra xuống bàn, quay đầu phân phó nói.
Trợ lý Tôn nhận lệnh, rất nhanh ra ngoài cho người liên lạc, thư ký Lý cũng hợp thời quay lại.
“Sếp, phu nhân gọi điện thoại tới.” Thư ký Lý cười trêu chọc, không dám chậm trễ nhanh chóng mang điện thoại đưa lên.
Nghe được là Kiều Nhan gọi tới, Triệu Quân Khiêm theo bản năng ngồi thẳng lên, sau đó lập tức buông xuống cặp văn kiện đang chuẩn bị phê duyệt, tay còn lại nhận lấy điện thoại, đứng dậy đi vào phòng nghỉ phía sau.
Văn phòng cao nhất tập đoàn Thịnh Hải, đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng nghỉ có thể quan sát được hết một nửa cái Kinh Thị.
Lúc này hoàng hôn vừa buông xuống, sắc lam phản chiếu lên mặt thủy tinh sáng rực rỡ, bên ngoài ánh nắng tràn ngập, bên trong bóng dáng thon dài đứng gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật.
Đầu bên kia điện thoại có giọng nữ truyền đến, gương mặt phản chiếu lên tấm thủy tinh ngũ quan tuấn mỹ cùng vẻ mặt ôn nhu, dịu dàng.
“Có phải An An lại làm phiền em không, đợi ngày mai anh đưa nó qua chỗ mẹ ở một thời gian.”
“An An hôm nay rất ngoan, nó mới trở về chưa được bao lâu anh đã muốn đuổi nó ra ngoài, chuyện này không được.”
“Vậy buổi tối em cũng không được ngủ cùng nó, nếu không anh không ngủ được.”
“Được rồi, chiều nay anh muốn ăn gì, em đang chuẩn bị làm bữa tối, gọi điện thoại chính là muốn nghe một chút ý kiến của anh.”
Nghe được câu này, anh cũng không nhịn được, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng chợt đến như đóa phù dung nở rộ sáng lóa.
Tay nghề của Kiều Nhan không phải tốt, nhưng mấy món ăn gia đình cô vẫn làm được, chỉ là trình độ so với những người có chuyên môn trong nhà chênh lệch khá lớn.
Cho nên lúc nấu ăn cô suy nghĩ rất kỹ càng, bình thường cô không hay vào bếp, miễn cho múa rìu qua mắt thợ không biết xấu hổ.
Nhưng thỉnh thoảng, Triệu Quân Khiêm vẫn thích nếm thử một hai món cô tự tay làm, chưa nói đến hương vị có ngon hay không nhưng nó tạo nên không khí vô cùng ấm áp, thật khiến cho lòng người yên ổn, thể xác cùng tinh thần thoải mái.
Những điều này anh vẫn luôn muốn.
Bởi vậy, mỗi khi Kiều Nhan có hứng thú xuống bếp. Triệu Quân Khiêm còn chờ mong hơn bình thường.
Kiều Nhan tìm được lạc thú, đơn giản tùy tiện làm những món theo ý thích của anh, muốn cái gì cô sẽ làm cái đó, không biết có thể học.
Dù sao chuẩn bị đồ, rửa rau đều là người khác làm, cô chỉ thêm thắt một ít gia vị, cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Hai vợ chồng xem chuyện này như lạc thú của tình yêu, nói không chừng đến một ngày nào đó, đại tổng tài sẽ đeo tạp dề xuống bếp nấu cơm cho cô nữa chứ.
Đối với một màn thần kỳ như vậy, cô vô cùng chờ mong.
Cũng lúc đó, Triệu Quân Khiêm mỉm cười nói ra hai món anh thích, tâm trạng vui vẻ cúp điện thoại rồi nâng tay nhìn đồng hồ một chút.
Còn một tiếng nữa đến sáu giờ, bốn bỏ thành năm xem như đã đến gần thời gian tan tầm.
Triệu Quân Khiêm vui vẻ nhấc tay cầm áo khoác tây trang, sửa sang lại quần áo chuẩn bị về nhà cùng vợ con, đồng thời anh cũng muốn qua cửa hàng hoa mang một bó hồng, giúp cô thêm chút vui vẻ.
Nhưng mà mới ra cửa phòng nghỉ, anh vừa vặn bắt gặp thư ký Lý đi vào, rõ ràng cho thấy còn có việc, về sớm là chuyện không thể nào.
Triệu Quân Khiêm khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, tính toán tốc độ nhanh nhất đem mọi việc xử lý xong để không làm chậm trễ thời gian đi mua hoa của anh.
Thư ký Lý nhìn thấu tâm tư ông chủ nhà mình, vội vàng tránh ra một bước, đem nồi lửa này ném cho vị đứng phía sau.
Triệu Quân Khiêm nhìn đến người tới mày nhíu lại, cuối cùng mới nhớ tới chuyện anh vừa rồi phân phó.
“Lần này đến rất nhanh.” Anh đánh giá người vừa đến rồi trở lại ngồi sau bàn công tác, đôi mắt phượng nhìn về phía người đối diện, động tác cũng không dừng lại, xử lý hết đống văn kiện trêи bàn.
Vị kia chính là Triệu Cảnh Hàn vừa mới tới, giờ phút này râu ria lộn xộn, thần sắc có chút tiều tụy, tây trang trêи người xộc xệch, rõ ràng vội vã thay vào, hơn nữa có vẻ khá rộng không vừa người.
Quần áo này trước đó chuẩn bị chưa bao lâu, chỉ là bây giờ cậu ta gầy đi quá nhanh.
Nhớ tới lần gặp mặt gần nhất với cậu ta, thư ký Lý tay nâng thấu kính, âm thầm thổn thức.
Gặp đả kϊƈɦ lớn như vậy, ai ai cũng sẽ có suy sụp, huống chi Cảnh Thiếu luôn luôn sinh sống trong môi trường ở Triệu gia, chưa trải qua đủ bão táp mưa sa của cuộc đời.
Thư ký Lý cẩn trọng đánh giá, cảm thấy vị đại thiếu gia này nhìn qua thành thục ổn trọng hơn không ít.
Đáng tiếc, hậu quả cũng rất lớn, thay đổi cũng khá muộn.
Nếu lúc trước biết tiếp thu lời khuyên của lão đại có thể có bộ dáng như hiện tại, học được một chút phong thái của ông chủ nhà mình, vậy cũng không dẫn tới tình cảnh hôm nay.
Mặc kệ thư ký Lý dò xét thế nào, Triệu Cảnh Hàn vẫn đứng ở nơi đó chống lại ánh mắc của Triệu Quân Khiêm, xòe tay cười khổ.
“Nghe nói ba… chú nhỏ có chuyện tìm cháu, vừa lúc, gần đây cháu cũng khá nhàn rỗi cho nên lập tức chạy đến.”
Nói đến đây, Triệu Cảnh Hàn cúi đầu liếc nhìn chính mình, mới phát hiện bản thân quá vội vàng, bộ dáng lôi thôi nhếch nhác.
May mà nơi này đều là người một nhà, cũng không có cần phải kiêng dè điều gì.
“Chú tìm cháu là có chuyện gì sao?” Triệu Cảnh Hàn đi thẳng vào vấn đề.
Nếu như khoảng thời gian trước được gọi tới nơi này, anh có lẽ cũng trông đợi chú nhỏ có thể giúp đỡ anh một chút, khiến Thịnh Hải có thể giải quyết một chút cục diện rối rắm của Hàn Nhã, nhưng chuyện này kết cục đã định, sự kiện cũng đã kết thúc rất lâu, anh đã sớm chết tâm chuyện này.
Hiện tại chú ấy gọi anh tới đây, là vì lý do gì?
Triệu Cảnh Hàn nghi ngờ nhìn lại người đàn ông ngồi ngay ngắn sau bàn công tác, chú ấy vừa giải quyết xong đống văn kiện ở trêи bàn, bộ dáng tùy tiện chuẩn bị tan tầm, có vẻ như anh đến đây không đúng dịp.
Lúc này Triệu Quân Khiêm vừa giải quyết xong túi công văn, ngẩng đầu nhìn Triệu Cảnh Hàn một chút, đem báo cáo điều tra ở dưới bàn đưa cho cậu ta xem.
Trong đó có phần lớn nội dung Triệu Cảnh Hàn đã biết, lúc này cũng không phải đả kϊƈɦ lớn như vậy, trọng điểm là phía sau còn có thêm điều gì đó.
Về Bạch Liên, về chuyện Kỳ Minh Thành trả thù, về Hứa Nhã Nhã, về Hứa Bảo Bảo…
Những thứ này trước nay luôn là bí mật của Triệu gia, những chi tiết thị phi nhân quả, tất cả đều được ghi lại thành một bản báo cáo tóm tắt này.
Triệu Cảnh Hàn nhìn đến cuối cùng, cánh tay run run, cũng không biết tức giận hay là hận, cuối cùng dưới ánh mắt nặng nề của Triệu Quân Khiêm, anh vẫn áp chế lại cảm xúc của chính mình.
“Xem xong liền giữ đi, để cháu biết mà cảnh giác.” Triệu Quân Khiêm không chút để ý nói, rồi sau đó nhìn đồng hồ một chút.
Thư ký Lý nhìn thấy, lập tức biết công việc hôm nay ông chủ đã làm xong , không có chuyện gì khác vậy cũng đến lúc anh tan tầm về nhà.
Vừa lúc, chờ mọi chuyện xong xuôi, anh cũng có thời gian kéo trợ lý Tôn ra ngoài vui chơi.
Triệu Quân Khiêm tự phụ gật đầu, anh đã sớm thu thập xong túi công văn nhanh chóng rời đi, đi tới cửa nhìn lại, nhìn thấy Triệu Cảnh Hàn ngẩn người nhìn bản báo cáo điều tra, không khỏi nhướn mày.
“Còn đứng đó làm gì, theo kịp, chú có việc muốn giao cho cháu.”
Lời nói của Triệu Quân Khiêm, Triệu Cảnh Hàn không bao giờ không nghe, cho dù hiện tại trong lòng anh có bao nhiêu phẫn hận uất ức, nhưng lúc này cũng phải đè nén cảm xúc, ngoan ngoãn đi theo xuống lầu lên xe, chỉ là bóng lưng không còn đứng thẳng ngang nhiên như trước.
“Chúng ta muốn đi đâu?” Triệu Cảnh Hàn ngồi trêи xe nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn tuyến đường này, chắc hẳn bọn họ đang trở về trang viên.
Triệu Cảnh Hàn biểu cảm cứng đờ, nghĩ tới nữ chủ nhân hiện tại ở nơi đó, cảm giác toàn thế giới đều có ác ý với anh, cuộc sống đen tối không có ánh sáng.
Triệu Quân Khiêm liếc qua một chút, nhếch môi không quản tình hình thực tế trả lời.
“Về nhà ăn cơm.”
“Bữa cơm thím cháu tự tay làm .”
Gương mặt Triệu Cảnh Hàn triệt để cứng đờ, nâng tay sờ mặt, chạm vào đều là râu ria. Vài ngày rồi anh không cạo râu, chắc hẳn bây giờ vô cùng lôi thôi.
Lời nói này không khác gì cho anh một đao, lấy bộ dáng này đi gặp người khác, vậy anh cũng không cần mặt mũi nữa.
———-