Em Là Nhà – Chương 66 – Botruyen

Em Là Nhà - Chương 66

Mọi chuyện dạo này cứ rối tùm lum, ngay tối hôm sau ở quán mình có sự vụ đặc biệt. Số là mình vừa mới đi spa về thì thấy tầng một thắp nến rực rỡ, hoa hồng trải trái tim to lắm, lại còn bóng bay trắng trắng đỏ đỏ, lung linh cả một góc.

-“Nguyệt!”

Ai đó gọi tên, cả quán, mọi ánh mắt đều đổ về phía mình.

Đừng.

Đừng nói là tỏ tình.

Ngàn vạn lần, đừng.

-“Nguyệt, anh yêu em!”

Bà nhà nó, thật sự là tỏ tình.

-“Nguyệt, nhiều năm về trước, em chọn người ta, anh tự thấy mình thua kém, không đủ can đảm để nói tiếng yêu. Để có ngày hôm nay anh cũng phân vân đắn đo không biết bao nhiêu lần…”

-“Anh…thực lòng…”

-“Lần đầu tiên gặp mặt, em đấm anh chảy máu mũi, nhưng có lẽ đầu anh lúc đó cũng hư luôn rồi, lúc nào cũng vương vấn bóng hình em…”

-“Nguyệt…”

Choáng luôn! Biết có cơ sự ngày hôm nay, tuyệt đối khi xưa mình sẽ bảo thằng Tùng đấm nó, cho hai đứa bay tha hồ mà thương nhau.

Thường ngày bà bà tôi tôi, chị chị em em, giờ nghe nó xưng anh, mình sởn cả gai ốc.

Trước giờ bọn chúng luôn úp mở trong mấy đứa, có một đứa thích mình, cũng có đôi lúc mình nghĩ ngợi, khi thì tưởng đùa, cũng có khi tưởng tình cảm trẻ con bồng bột, hết rồi cơ.

Giờ mới vỡ lẽ…là nó…nem chua ăn liên tục, tuần tuần tâm sự tỉ tê, quán mở thế nào lại cách nhau có vài trăm mét, hoá ra không phải trùng hợp.

-“Nguyệt à, anh mở được thêm một quán nhậu nữa rồi, tháng sau anh đổi xe, đảm bảo lo cho em cả đời ăn sung mặc sướng, anh thật lòng…”

Thực sự bối rối, mình, không muốn mất đi một thằng đệ tốt. Ngó ngàng xung quanh, rực rỡ lộng lẫy, hôm nay, mình chẳng khác nào một nàng công chúa cả, dù sao tâm ý của nó khiến mình cảm động suýt khóc, cũng nên đáp lại nó một cái gì đó.

Suy đi tính lại, thứ duy nhất có thể làm chỉ là giúp nó không bị bẽ mặt, mình nhận lấy bó hoa, thì thầm nhỏ vào tai, chỉ để nó nghe thấy.

-“Cái này là chị giữ thể diện cho chú, có gì ra ngoài nói chuyện!”

Đoạn, mình làm bộ e thẹn ngượng ngùng như kiểu vừa nhận lời, cả quán vỗ tay tới tấp, thằng Đức, chẳng biết nó diễn theo mình hay lợi dụng, chỉ thấy môi khẽ chạm môi, rất nhanh thôi rồi kéo mình ra khỏi.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, hình như là mình đã bắt gặp ánh mắt ai đó, ai oán, thê lương, có chút gì đó kinh ngạc, lại có chút gì đó đau thương. Mình không biết mình có quá ảo tưởng không, chỉ thấy lồng ngực truyền tới cảm giác nhoi nhói.

Tối hôm ấy mình và thằng Đức đi thăm thú nhiều nơi, uống nhiều lắm. Nó kể, kể từng kỉ niệm, những thứ tưởng như bé nhỏ, nó lại nhớ từng chút một.

Giá như, nó nói sớm hơn…

Giá như, trước khi hắn xuất hiện. Mà không, trước khi mình yêu thằng An là tốt nhất. Như vậy cuộc đời mình sẽ không bi kịch như bây giờ.

Mình say, lèo nhèo trách nó.

Nó cũng say, nó bảo đoán mình thích anh cả rồi, mà thằng Tùng cứ nhất quyết bảo không, cổ vũ nó tỏ tình.

Mình đột nhiên nghi ngờ, mình và hắn vừa cãi nhau, sao hắn có thể đến quán nhanh được như thế, chẳng lẽ, mọi việc là thằng ranh kia thao túng? Mình và thằng Đức ức điên, lôi nhau tới hỏi tội thằng Tùng.

-“Mịa, hai người éo cảm ơn còn nhì nhằng ăn vạ cái gì? Thằng kia, giờ nhận được câu trả lời của bà ấy rồi thì quên mẹ cái tình đơn phương đi, vui vẻ kiếm em nào mà sống, còn bà này, bà thì ngu, ông kia thì được mỗi cái mác học cao, chuyện tình cảm cứ khù kha khù khờ, tôi ngứa hết cả mắt!”

Phũ!!!

Hôm đó còn gọi thêm bọn thằng Dũng, mấy đứa lang thang mãi, về tới nhà chắc phải tầm ba bốn giờ sáng.

Mình say mèm, chìa khoá tìm còn không nổi, thế nào mà vịn vào cửa lại thấy cửa mở. Chết cha, chả nhẽ bị trộm.

Cả người đột nhiên bị kéo mạnh, mình hơi run, đến khi ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ mới an tâm đôi chút.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn tới đây làm gì?

-“Anh còn cãi anh không cầm chìa khoá nhà tôi nữa đi?”

Hắn lẳng lặng, xoay mình vào góc tường, đè mạnh, bả vai mình đau lắm, ai đó từ trước hầu hết là nhẫn nhịn dịu dàng, làm cho mình gần như quên mất, lúc người ta tức giận, đáng sợ tới mức nào.

-“Còn tưởng em coi nó là em trai, thật bất ngờ!”

-“Liên quan gì tới anh?”

-“Em…”

Hắn không đôi co nữa, điên cuồng siết mình mạnh hơn, hơi thở nặng nhọc phả vào cổ khiến toàn thân mình ngứa ngáy.

Một lát, vành tai cũng đau điếng, bờ môi kia nhanh chóng chiếm cứ từng tấc, từng tấc, cảm giác đó, kì lạ xao xuyến len lỏi từng ngõ ngách trong cơ thể mình.

Mình say rồi, mà hình như không phải vì rượu, nụ hôn của người ấy, kéo dài từ khoé mắt tới gò má, quá đỗi ấm áp, quá đỗi ngọt ngào. Mình biết chuyện này không được, lý trí mách bảo phải dừng, mà trái tim mình, mềm yếu vô lực, dặn lòng khép môi thật chặt, nhưng khi người ta mềm mại chạm tới, cả người lại run rẩy, vô thức hé mở.

Hắn mỗi lúc một dồn dập, kịch liệt, đầu óc mình mông lung mụ mị, ngay cả đứng cũng không vững, càng lâu càng thấy khó thở, ngột ngạt bức bối, không biết làm cách nào đành cắn thật mạnh.

Ai đó bị giật mình, khẽ buông ra, ngập ngừng xin lỗi.

Mình và hắn, cứ vậy nhìn nhau, không biết phải nói gì, làm gì…

Có một chuyện, mình vẫn luôn thắc mắc.

Có một chuyện, lúc cảm thấy chắc chắn, nhưng lại đôi khi nghĩ mình ảo tưởng.

Thực sự, suy già đoán non, rất mệt mỏi.

Chi bằng hôm nay hỏi thẳng, kết quả như nào, mình tất nhiên chuẩn bị mọi phần tâm lý. Mình gọi hắn, lý nhí.

-“Muốn hỏi anh, sẽ trả lời thật lòng chứ?”

-“Ừ…”

Trái tim bủn rủn bối rối, hít một hơi thật sâu, mãi mình mới dám lên tiếng.

-“Hà Quốc Trung, có phải hay không…là anh thích tôi?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.