Lương Thần khẽ khàng bước tới, sau đó chăm chú nhìn Cảnh Hảo Hảo đang nằm trên giường.
Người giúp việc đang nằm sấp ngủ gục bỗng mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người đang đứng trước mặt, liền khẽ kêu lên rồi vội vàng hốt hoảng đứng dậy, gọi: “Cậu Thần.”
Tối nào anh cũng đến đây, đa số người giúp việc vì chăm sóc mệt quá nên đều ngủ rất say, vì thế anh không ngờ người giúp việc lại tỉnh giấc giữa chừng như thế. Anh thoáng sửng sốt, vẻ mặt hơi không được tự nhiên, sau đó lại hờ hững gật đầu, “ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
“Mời cậu Thần ngồi.”
Người giúp việc vội nhường chỗ cho anh.
Nhưng anh không ngồi mà chỉ ngắm nhìn Cảnh Hảo Hảo đang ngủ, đáp: “Cô ngồi đi! Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước đây.”
Người giúp việc vội vàng gật đầu.
Trước khi đi, anh lại liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo lần nữa rồi đi một mạch ra khỏi phòng.
Trước khi đi, anh lại liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo lần nữa rồi đi một mạch ra khỏi phòng.
Người giúp việc đưa tay vỗ ngực rồi ngồi lại xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ, sao cậu Thần lại đột nhiên chạy đến đây giữa đêm hôm khuya khoắt vậy chứ?
Nghĩ đến đây, cô ta bỗng kinh ngạc, rồi mới chợt muộn màng hiểu ra. Thảo nào, có mấy lần giật mình tỉnh giấc, cô ta phát hiện máy tạo độ ẩm trong phòng vốn đã hết nước lại đang phun hơi nước vù vù, bát cháo dinh dưỡng đút mãi cô Cảnh vẫn không ăn lại không còn sót lại chút gì…
Ai nói cậu Thần không quan tâm đến cô Cảnh chứ, nửa đêm cậu không ngủ mà chạy đến đây, rõ ràng là đến thăm cô Cảnh mà… E rằng bát cháo dinh dưỡng kia cũng do cậu Thần đút cho cô ấy… Nhưng quái lạ là, cô ta đút bằng thìa mãi cũng không xong, không biết cậu Thần cho cô Cảnh ăn bằng cách nào vậy nhỉ?
***
Chớp mắt đã đến cuối tháng tám, thành phố Giang Sơn lại chào đón khoảng thời gian nóng nhất trong năm.
Bắt đầu từ ngày thứ năm của tháng này, giới kinh doanh thành phố Giang Sơn đã xảy ra một chuyện long trời lở đất.
Thông tin công ty Thiên Vinh của Thẩm Lương Niên nợ ngân hàng một khoản tiền khổng lồ không trả bị bại lộ, cổ phiếu của công ty này lập tức rớt giá thảm hại.
Đến chiều tối ngày thứ ba sau khi cổ phiếu công ty Thiên Vinh liên tiếp rớt giá, Tòng Dung đến tập đoàn Giang Sơn chặn đường Lương Thần, lấy cớ anh em lâu ngày không gặp tối nay phải tụ tập ra ngoài làm một ly.
Đương nhiên, Lương Thần đã biết trước chuyện cổ phiếu của Thẩm Lương Niên rớt giá nên anh cũng biết rõ vì sao Tòng Dung lại làm vậy. Tuy vậy, anh vẫn đồng ý với Tòng Dung như thể không hay biết chuyện gì.
Vừa đến “Kim Sắc Niên Hoa”, quả nhiên Lương Thần chạm mặt Thẩm Lương Niên trong gian phòng yêu thích của cả bọn.
“Ồ… Giám đốc Thẩm cũng có mặt à?”
Lương Thần tỏ vẻ như tâm trạng đang rất tốt, lười nhác ngồi xuống xô pha, mỉm cười chào hỏi Thẩm Lương Niên.
Vẻ mặt Thẩm Lương Niên không được tốt lắm, lúc chào lại Lương Thần, nụ cười hiện rõ vẻ chán chường.
Tòng Dung ngồi xuống, cầm chai rượu lên rót cho ba người nhưng không đi thẳng vào chủ đề chính mà chỉ nói những chuyện vu vơ lộn xộn.
Anh ta nói huyên thuyên một hồi rồi chuyển chủ đề sang Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, không phải ngân hàng đồng ý cho cậu kéo dài thời gian trả nợ thêm nửa năm nữa ư? Sao tự nhiên lại giục nợ rồi?”