Đêm đó, anh bị cú điện thoại của Tòng Dung kéo ra khỏi khách sạn Tứ Quý, lái xe một mạch về hướng “Kim Sắc Niên Hoa”. Anh đã ở thành phố này tám năm, đã sớm quen thuộc với cảnh đêm nơi đây. Tuy vậy, khi đi qua cây cầu lớn bắc ngang con sông Hoàn Thành, nhìn thấy mặt sông lung linh gợn sóng, dưới ánh đèn lấp lánh bao quanh và ánh sao rực rỡ nơi chân trời, anh vẫn thầm trầm trồ khen ngợi, không thể dằn lòng thả chậm tốc độ xe, hưởng thụ cảnh đêm xinh đẹp vô ngần ấy.
Thực ra, đáy lòng anh biết rõ, không phải cảnh đêm của thành phố Giang Sơn đẹp mà vì cảnh đêm ấy có cô nên mới trở nên tươi đẹp.
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại. Sau khi em tỉnh, anh sẽ cưới em. Bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể khó khăn ra sao, anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ cùng em đối mặt tất cả… Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy! Anh là Lương Niên, anh vẫn chờ mong cưới được em…”
Hai tay Lương Thần khẽ khàng nâng tay Cảnh Hảo Hảo, đặt ngón tay cô bên môi mình. Không phải cô luôn mong Thẩm Lương Niên sẽ cưới cô sao? Không phải cô luôn tin tình yêu giữa cô và Thẩm Lương Niên là thủy chung, mãi mãi không thay đổi sao? Vậy anh sẽ biến mình thành Thẩm Lương Niên như ý nguyện của cô, thay thế cho một Thẩm Lương Niên giờ phút này đang mây mưa cùng người phụ nữ khác.
Sắc đêm nặng nề, bầu trời đen kịt không chút trăng sao hệt như một đốm mực không thể phai mờ. Cứ cách một lúc, điện thoại Lương Thần lại phát ra giọng nói dịu dàng của “Thẩm Lương Niên” do Lương Thần đóng giả.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong phòng bệnh, ngoài tiếng “tít tít” thỉnh thoảng phát ra thiết bị y tế, không còn một âm thanh nào khác.
Mãi đến khi bản ghi âm trong điện thoại đã phát hết, Cảnh Hảo Hảo vẫn nằm trên giường như thế, không mảy may phản ứng.
Lương Thần lại phát bản ghi âm thêm lần nữa.
Thời gian trôi qua càng lâu, lòng Lương Thần càng hoảng hốt đến nói không nên lời, sau đó nữa, anh bắt đầu đứng ngồi không yên.
Đến khi bản ghi âm lại phát xong lần nữa, nhìn Cảnh Hảo Hảo trên giường vẫn nằm yên như cũ, anh không kìm được đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, rồi lại nhấn nút phát bản ghi âm.
***
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy rất mệt, cô muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng bên tai cô cứ văng vẳng tiếng ai đó mãi.
Cô nghe không rõ người ấy nói gì, cô rất buồn ngủ, cô muốn mình cứ thế ngủ thiếp đi, không cần tỉnh lại nữa nhưng giọng nói kia rất phiền phức, cứ rủ rỉ mãi bên tai cô hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng, thần trí cô càng lúc càng tỉnh táo, cô nghe thấy: “Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại. Em không thể bỏ lại một mình anh như thế! Còn rất nhiều chuyện chúng ta đã hứa với nhau nhưng chưa kịp làm…”
Là giọng của ai, sao lại dịu dàng và quen thuộc đến vậy?
Cảnh Hảo Hảo vắt óc suy nghĩ, giọng nói ấy lại vang lên bên tai: “Hảo Hảo, em biết mà. Trong lòng anh, không phải thế giới này đẹp mà nó đẹp là vì có sự tồn tại của em.”
Nghe đến đây, Cảnh Hảo Hảo lập tức bừng tỉnh.
Cô ngốc thật, sao ngay cả giọng của Lương Niên mà cũng không nhận ra cơ chứ?