Editor: Nguyetmai
Tuy Cảnh Hảo Hảo không có quá nhiều kinh nghiệm nhưng cũng biết tiếp theo đây Lương Thần sẽ làm gì.
Lúc trước, cô không có cách nào khác nên mới phải chịu đựng hết lần này đến lần khác. Nhưng bây giờ thì sao?
Thẩm Lương Niên đã đến với Kiều Ôn Noãn rồi, công ty của anh cũng đã bán rồi, Lương Thần không thể dùng Thẩm Lương Niên để uy hiếp mình được nữa.
Thế bây giờ, cô có nên nhẫn nhịn tiếp không?
Hơi thở của Lương Thần đã trở nên nặng nề, nụ hôn của anh cũng có phần nôn nóng, thậm chí, cô có thể cảm nhận rõ anh đang chuẩn bị đi thẳng vào đề chính.
Anh từ từ hợp thành một thể với cô, cảm giác tuyệt vời đến vậy làm cho anh vừa thoải mái vừa thích thú. Khi anh chuẩn bị hưởng thụ nó thì Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên gọi tên anh: “Lương Thần.”
Anh từ từ hợp thành một thể với cô, cảm giác tuyệt vời đến vậy làm cho anh vừa thoải mái vừa thích thú. Khi anh chuẩn bị hưởng thụ nó thì Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên gọi tên anh: “Lương Thần.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh khi ở trên giường, giọng cô rất khẽ, tuy gọi cả họ lẫn tên nhưng vẫn khiến anh kích động khôn nguôi, vội cúi xuống khóa chặt môi cô.
Trên thế gian này, rất ít người gọi thẳng tên anh, không gọi Tổng Giám đốc Lương thì gọi cậu Thần, hoặc là anh Lương và A Thần… Anh cảm thấy tên của mình chỉ là một danh xưng mà thôi nhưng khi cô gọi như vậy, anh thấy quan hệ giữa cô và anh đã gần gũi hơn biết bao nhiêu lần. Do đó, anh bất giác trở nên dịu dàng hẳn.
Khi anh rời khỏi cánh môi mình, Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt anh, tiếp tục bình tĩnh nói: “Khi nào thì anh thả tôi đi?”
Có lẽ, cảm giác cô mang đến cho anh quá tuyệt vời, nhất thời anh không hiểu cô đang nói gì nên “Hửm?” một tiếng, nhìn vào mắt cô.
Cảnh Hảo Hảo nhìn lại anh không chút né tránh, nhẹ nhàng lặp lại câu nói khi nãy lần nữa: “Anh từng nói, đến một ngày anh chán, anh sẽ thả tôi đi.”
Anh lập tức như hóa đá, nằm bất động trên người cô. Cảm giác vui mừng như pháo hoa nở giữa trời đêm khi cô gọi tên anh bỗng chốc tan biến thành mây khói.
Anh nhìn đăm đăm vào mắt cô hồi lâu mới vờ như không có gì xảy ra, khẽ bật cười, cúi đầu, cọ môi mình lên vai cô, thì thào hỏi: “Hảo Hảo, em đang kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à?”
“Tôi đang nghiêm túc.” Anh cắn khẽ lên vai cô một chút, lại nghe giọng cô vang lên: “Rốt cuộc đến khi nào anh mới chán tôi?”
Nghe vậy, Lương Thần mặc kệ cô, tiếp tục làm việc mình muốn làm.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy cảm giác kỳ lạ chạy khắp toàn thân khiến cô vô cùng hoảng hốt. Cô cố đè nén cảm giác ấy, muốn anh dừng lại, nhưng anh càng lúc càng hung mãnh. Cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên vùng vẫy trong lòng anh, nhe răng múa vuốt, vừa đánh vừa đá anh như phát điên.
Lương Thần vừa khống chế cô vừa bất chấp tất cả mà đòi hỏi. Thật ra, anh mạnh hơn cô rất nhiều nhưng sợ làm cô bị thương nên vẫn luôn nhường nhịn cô, không dùng hết sức lực.
Tuy nhiên, Cảnh Hảo Hảo đã không còn là con thỏ trắng mặc anh sắp đặt nữa, cô đã trở thành con mèo có sức công kích khiến anh có chút ăn không tiêu.