Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo tìm một chỗ khá kín đáo, gọi nhân viên phục vụ bưng ra một chai rượu tây.
Phương Lộ rót rượu cho Cảnh Hảo Hảo, nâng ly lên: “Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Trước đây, ngoài lúc xã giao, Cảnh Hảo Hảo rất ít khi uống rượu. Gần đây cô chịu quá nhiều áp lực, ban ngày lại thấy Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn đứng bên nhau như một cặp trai tài gái sắc trời sinh, tâm trạng bình tĩnh suốt mấy ngày nay của cô lại bắt đầu dậy sóng, cứ thế uống cạn không chút do dự.
Cảnh Hảo Hảo càng uống, càng cảm thấy nỗi ai oán trong lòng mình không thể giải tỏa. Cô thấy mình thật sự rất xui xẻo, sao lại gặp phải Lương Thần chứ. Nếu không gặp anh ta thì bây giờ cô đã kết hôn với Thẩm Lương Niên, có khi đã mang thai luôn rồi…
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, lại rót đầy rượu vào ly mình, cụng ly thật mạnh với Phương Lộ: “Nào, cạn ly, uống cho quên hết nỗi sầu!”
Một nơi như quán bar đương nhiên có đủ loại người, kể cả những kẻ không đàng hoàng, chuyên tìm những cô gái xinh đẹp say rượu để dẫn đi.
Cảnh Hảo Hảo vốn xinh đẹp, còn ngồi ở đây một mình nên đương nhiên thu hút không ít đàn ông đến bắt chuyện. Có người lịch sự, thấy Cảnh Hảo Hảo từ chối sẽ rời đi nhưng cũng có một số khó giải quyết.
“Cô em, em đi một mình à? Tôi mời em mấy ly nhé?”
Một giọng nói ngả ngớn vang bên tai Cảnh Hảo Hảo.
Cô nhíu mày, không rõ đây là người thứ mấy tiếp cận mình, chỉ kiên nhẫn quay đầu đi, không đáp.
“Đại ca bọn này rất có thành ý mời cô uống rượu đấy nhé, chú ý thái độ của cô đi!”
Một giọng nói hung hăng tức thì vang lên.
“Tiểu Vương, dịu dàng chút đi, đừng làm cô ấy sợ.”
Gã đàn ông vừa nãy khiển trách đàn em mình rồi quay sang nhìn Cảnh Hảo Hảo, giọng ôn tồn: “Em gái, nếu em không muốn uống hay là nhảy với nhau một bài đi?”