Translator: Nguyetmai
Dì Lâm vừa mở cửa ra liền thấy Cảnh Hảo Hảo đang tức tối túm lấy tóc mình lắc qua lắc lại, dì giật mình hô lên: “Cô Cảnh?”
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy tiếng động lập tức dừng hành động của mình lại, ngoảnh đầu nhìn dì Lâm, vội buông tóc mình ra, nhẹ nhàng vuốt lại cho ngay ngắn, ngồi thẳng dậy, trông như bình tĩnh nhưng thật ra vô cùng lúng túng, hắng giọng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Tôi thấy thời tiết hôm nay không tệ, nắng cũng rất đẹp, cô có muốn xuống bơi không?”
Lúc sáng, trước khi lên xe đi làm, Lương Thần đã cố ý căn dặn nhiều lần, nhắc nhở họ phải ở cùng với Cảnh Hảo Hảo nhiều hơn, không có gì làm thì bảo cô ra ngoài hoạt động một chút, đừng suốt ngày ở lì trong phòng.
Cô đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Được!”
Phải biết rằng, trước đây, mỗi khi dì Lâm đưa ra đề nghị gì, cô không lắc đầu thì cũng im lặng không lên tiếng, không có chút sức sống nào, vậy mà bây giờ cô lại có tâm trạng xuống bơi lội.
Tuy dì Lâm đang càm ràm mình nhưng Cảnh Hảo Hảo nghe thấy rất dễ chịu, thay đồ bơi xong, khoác áo choàng tắm rồi đi xuống lầu.
Tuy hồ bơi ở ngoài trời nhưng bên trong vẫn lắp máy điều chỉnh nhiệt độ, nước không lạnh không nóng, rất vừa phải. Cảnh Hảo Hảo nhảy xuống hồ, bơi hai vòng làm nóng người trước rồi mới tăng tốc. Bơi khoảng hai mươi phút, cô trèo ra khỏi hồ, nằm xuống ghế nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xung quanh khiến cảnh vật trông thật an tĩnh. Cô khép hờ mắt, toàn thân ngập tràn cảm giác thoải mái.
Khi cô đang nằm bên hồ bơi khép hờ mắt, chập chờn đi vào giấc ngủ, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Hồ bơi cách cổng biệt thự rất gần, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ, cô không để ý đến nó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Gần mười phút sau, người gác cửa chạy đến báo: “Cô Cảnh, bên ngoài có một cô gái nói muốn tìm cô.”
Tìm cô?
Không ai biết cô đang ở chỗ Lương Thần mà?
Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc đứng dậy, mặc áo choàng tắm, xỏ dép lê vào đi thẳng về phía cổng.