Em Là Cả Nhân Gian Của Anh – Chương 189 Khó chịu (5) – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Em Là Cả Nhân Gian Của Anh - Chương 189 Khó chịu (5)

Editor: Nguyetmai

Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo mở miệng yêu cầu Lương Thần tặng quà.

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, tuy không có vẻ vui thích gì nhưng lại khiến anh thấy dễ chịu ngay.

Sắc mặt anh cũng hòa hoãn hơn nhiều, tựa như rất hài lòng với biểu hiện của cô lúc này, lập tức dùng giọng điệu nuông chiều nói với cô: “Sao em không nói sớm? Không thích những thứ này thì chúng ta không mua nữa. Chúng ta đi mua đá!”

***

Lương Thần dẫn cô ra khỏi cửa hàng độc quyền Chanel, định đến bảng chỉ dẫn xem tầng nào có bán đá nhưng cô kéo anh lại, đứng tại chỗ nói: “Ở đây không bán đá đâu, tôi biết chỗ bán.”

Bị cô chủ động kéo tay lại, anh cảm thấy vui lạ lùng, không do dự gật đầu đồng ý ngay: “Được, chúng ta đến chỗ mà em nói!”

Cảnh Hảo Hảo dẫn Lương Thần đến Thạch Đầu Ký, một nơi bày bán rất nhiều trang sức bằng đá đủ kiểu dáng từ bình thường đến quái dị.

Có rất nhiều cửa hàng ở thành phố Giang Sơn, giá cả không cao, Cảnh Hảo Hảo chọn cửa hàng gần nhất.

Thật ra, cô vốn không có ý định mua đá, chỉ là lúc này Lương Thần muốn mua đồ cho cô, cô không nhận anh sẽ không vui, mình cũng phải chịu khổ, còn nếu cô nhận thì sẽ khó chịu trong lòng, vì vậy, cô mới nghĩ đến Thạch Đầu Ký.

Cô chọn nơi này bởi có lời đồn rằng, hai người ở bên nhau, chỉ cần tặng nhau đồ của Thạch Đầu Ký thì sau này chắc chắn sẽ chia tay. Mình không muốn chọc giận anh, lại không thể không nhận quà nên đây thật sự là một cách hay.

Cô hi vọng, đồ của Thạch Đầu Ký linh nghiệm như thế, có thể làm cho cô và Lương Thần sớm cách xa nhau!

***

Lương Thần vừa bước vào Thạch Đầu Ký, thấy giá cả của những món đồ bên trong liền nhíu mày, muốn kéo Cảnh Hảo Hảo bỏ về ngay.

Tất cả những món trong cửa hàng này cộng lại cũng không bằng một cái túi xách trong trung tâm thương mại khi nãy!

Lần đầu tiên anh đích thân dẫn cô ra ngoài mua sắm, lại mua thứ rẻ tiền thế này, nếu người ngoài biết được, chắc sẽ cười đến rụng cả răng mất!

Không ngờ Cảnh Hảo Hảo lại có vẻ rất thích, vừa vào đã đứng trước quầy nhìn trái ngó phải, chăm chú chọn lựa. Lương Thần đành nén kích động trong lòng mình xuống, theo bên cạnh cô, nhìn cô chọn.

Thật ra, cô cũng không chăm chú lựa chọn gì, chỉ giả vờ mà thôi. Một lúc lâu sau, cô chọn được ba mẫu, nghiêng đầu hỏi Lương Thần: “Cái nào đẹp?”

Lương Thần nhìn từng cái, phát hiện giá tiền cộng lại chưa đến một nghìn, lại thầm cảm thấy bực bội, gằn giọng nói: “Nếu em thích thì lấy hết đi.”

Cảnh Hảo Hảo nghe thấy thế lại thầm vui mừng.

Nếu một viên Thạch Đầu Ký không thể tách họ ra được, vậy thì ba viên chắc sẽ linh nghiệm hơn một viên nhỉ!

Nói cách khác, một viên sẽ phải mất rất lâu mới tách họ ra được, biết đâu ba viên sẽ có tốc độ nhanh gấp ba thì sao! Nếu anh đã sảng khoái như vậy, cô cũng không cần ra vẻ ngại ngùng nữa!

Thế là Cảnh Hảo Hảo gật đầu thuận theo ý anh, đưa hết cả ba cho nhân viên bán hàng, mỉm cười nói: “Phiền cô gói lại hết giúp tôi!”

Lương Thần nhìn nụ cười đang nở trên gương mặt cô, cảm giác khó chịu vì giá cả quá thấp cũng theo đó mà tan biến sạch sẽ, thậm chí khóe môi của anh cũng bất giác cong lên theo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.