Editor: Nguyetmai
Lương Thần yên lặng nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại, rít một hơi thuốc thật đầy, có thể vì hút quá vội nên bị sặc ho vài tiếng.
Lát sau anh mới dừng được cơn ho, ngồi thẳng dậy nhìn Tòng Dung: “Cậu đừng nói chuyện này với cô ấy, đến giờ cô ấy vẫn chưa biết gì.”
Dừng một chút, anh lại tiếp: “Cũng đừng nói với ai khác, đừng để đến lúc đó mọi chuyện ầm ĩ lên, cô ấy lại là người biết chuyện cuối cùng, tôi không muốn cô ấy chịu ấm ức như vậy.”
Lương Thần gọi nhân viên phục vụ đến, thanh toán xong đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cô ấy ở dưới đợi tôi đã lâu rồi, tôi về trước đây.”
***
Lương Thần vừa ra khỏi Túy Tiên Lâu đã nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đang đứng bên vệ đường.
Cô dựa lên cột đèn, lặng lẽ nhìn dòng xe qua lại trước mặt. Có lẽ do suy nghĩ quá tập trung, anh đến gần mà cô cũng không phát giác ra.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Anh hít thở sâu, chậm rãi khởi động xe chở cô về. Dọc đường hai người không nói với nhau câu nào.
Thật ra, trước kia hai người cũng không qua lại gì nhiều nhưng không hiểu sao, từ khi anh về quê của cô một chuyến, anh lại không thích cô im lặng với mình như vậy chút nào.
Hơn nữa, anh còn nhìn ra được, cô có vẻ không vui. Vì những lời Tòng Dung nói sao?
Khi đi qua một trung tâm thương mại, Lương Thần trầm ngâm một lúc rồi lưu loát xoay vô-lăng, chạy thẳng vào bãi đậu xe dười tầng hầm trung tâm.
Anh chưa từng theo đuổi con gái, cũng không hiểu phái nữ nhưng anh từng thấy chị dâu, chị họ nhà mình mỗi lần đi dạo phố đều mua cả đống đồ về, lúc đó trông họ đều rất vui, ríu ra ríu rít ngồi trong phòng khách, có thể ngồi vây quanh đống chiến lợi phẩm kia cười nói suốt cả buổi, cho nên, anh nghĩ, Cảnh Hảo Hảo đi mua sắm cũng sẽ vui vẻ lên thôi.
Khi dẫn Cảnh Hảo Hảo vào trung tâm thương mại, anh mới phát hiện ra, mình đã dành cho cô nhiều lần đầu tiên đến thế.
Lần đầu tiên quan hệ.
Lần đầu tiên để ý đến một cô gái.
Lần đầu tiên đưa cô ấy đi dạo phố.
Lần đầu tiên muốn tìm cách dỗ người con gái ấy vui.
Bất tri bất giác, anh đã thầm phá lệ biết bao nhiêu lần chỉ vì cô gái mang tên Cảnh Hảo Hảo này.