Translator: Nguyetmai
“Cảnh Hảo Hảo?”
Hiệu trưởng Phương lẩm nhẩm cái tên này hai lần, đột nhiên bừng tỉnh gật đầu, “Hảo Hảo à, cậu hỏi đúng người rồi đấy! Trong số các học sinh của tôi, cô bé đó là người để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất.”
Hiệu trưởng Phương ngừng một lát, lại hỏi: “Nhưng cậu muốn hỏi gì mới được?”
“Bác nhớ được gì thì cứ kể hết đi ạ, kể gì cũng được.”
Hiệu trưởng Phương bật cười, nhìn Lương Thần với ánh mắt mờ ám: “Cậu là bạn trai của cô bé đó à?”
Anh cười ngại ngùng, không đáp lời, chỉ gật đầu rồi uống một ngụm rượu.
Cứ rượu vào là Hiệu trưởng Phương là lại có chút lắm lời nhưng tư duy vẫn rõ ràng mạch lạc. Ông uống một ngụm rượu lớn, tấm tắc vài câu, rồi mới bắt đầu kể: “Tôi biết cô nhóc Hảo Hảo đó từ năm cô nhóc mới bốn tuổi.”
Hảo Hảo vẽ một căn nhà kính, bên ngoài ngập tràn hoa tươi, bên trong có treo một chiếc võng, một chiếc bàn, một đôi ghế, không gian cũng đầy hoa tươi bao phủ.
Trước cửa nhà treo một chiếc chuông gió, ngoài cửa sổ là chiếc lồng nuôi một đôi chim họa mi.
Đây không phải là một bức tranh đẹp, thế nhưng lại khiến Lương Thần ngắm nghía đến ngẩn người.
Hiệu trưởng Phương vẫn uống rượu như thường, ông nói tiếp: “Lúc đó, Cảnh Hảo Hảo đã đặt tên cho bức tranh này là “ngôi nhà đẹp nhất trong lòng tôi” đấy”.
“Nhắc đến Hảo Hảo, tôi lại nhớ ra một chuyện rất buồn cười. Dù cô nhóc xinh xắn, vẽ đẹp nhưng khả năng viết văn chỉ ở mức bình thường.”
Hiệu trưởng Phương lại lật tìm trong hộp sắt hồi lâu, mới lấy ra một tập giấy đưa cho Lương Thần: “Cậu tự đọc đi, đây là những bài văn cô bé viết.”
Đề bài văn là “Bố tôi”.
“Mặt bố tôi đầy râu đen râu bạc.”
Mới đọc câu đầu tiên thôi, Lương Thần đã không nhịn được nở nụ cười.