May mà hôm nay cô ta đến đây để tìm Thẩm Lương Niên, nếu hôm nay cô ta không thì có lẽ Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên sẽ lại trở về bên nhau rồi.
“Biết rồi, chị Kiều.”
Kiều Ôn Noãn khẽ mỉm cười, đôi môi vừa được dặm lại son khiến nụ cười trở nên xinh đẹp, tươi tắn. Tiếp đó, cô ta xoay người, ung dung bước vào Lưu Kim Tuế Nguyệt.
Giày cao gót gõ lên nền đá cẩm thạch đen bóng phát ra những tiếng vang giòn giã giống hệt như tâm trạng vô cùng vui vẻ của cô ta lúc này.
***
“Rất xin lỗi, thưa cô! Xin cô hãy cho tôi kiểm tra thẻ hội viên của cô, nếu không cô không thể đi vào được.”
Cảnh Hảo Hảo vội đi đến trước cửa Lưu Kim Tuế Nguyệt, còn chưa bước chân vào thì đã bị hai bảo vệ chặn đường.
“Tôi không có thẻ hội viên, tôi chỉ vào đây để tìm người thôi.”
“Cô Cảnh, làm sao vậy?”
Dì Lâm và tài xế thở hổn hển chạy tới, thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa không đi vào, bèn lên tiếng hỏi.
“Họ nói là không có thẻ hội viên thì không thể vào…”
Cảnh Hảo Hảo vừa thuật lại lời nói của bảo vệ được một nửa, tài xế đã cau mày: “Lúc trước, có một người bạn của cậu Thần uống quá chén, cậu Thần bảo tôi vào giúp cậu ấy dìu người kia, chỉ cần nộp một ngàn tệ làm tiền đặt cọc là tôi có thể đi vào, đâu có bắt buộc phải làm thẻ hội viên?”
Tài xế vừa nói vừa nhìn về phía bảo vệ: “Chúng tôi chỉ vào trong tìm người thôi, cần gì phải phiền toái thế?”
“Xin lỗi, đây là quy định mới của Lưu Kim Tuế Nguyệt. Hơn nữa để khẳng định đẳng cấp của Lưu Kim Tuế Nguyệt hiện nay, những người không mặc vest và váy dạ hội thì sẽ không được vào. Thế nên, nếu ba vị muốn đến tìm người thì phiền các vị hãy trở về thay đồ trước đã.”
“Người mà chúng tôi muốn tìm là CEO của tập đoàn Giang Sơn – Lương Thần, tôi là tài xế của cậu ấy.”
Tài xế lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, đưa cho họ.
Hai vệ sĩ thấy chữ “Tập đoàn Giang Sơn” trên danh thiếp, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Ông chủ của họ đã ra lệnh, bảo họ rằng dù có thế nào đi nữa cũng không được để một cô gái tên là “Cảnh Hảo Hảo” vào.