Em Là Cả Nhân Gian Của Anh – Chương 1 Trò đùa “ngoài ý muốn” (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 87 lượt xem
  • 3 năm trước

Em Là Cả Nhân Gian Của Anh - Chương 1 Trò đùa “ngoài ý muốn” (1)

Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

“Tôi luôn vững tin rằng, trong thế giới bao la, giữa muôn trùng sông núi, tình yêu chẳng qua gói gọn trong câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Vì thế, đây chính là câu chuyện kể về một tình yêu cảm động thắm thiết, cường thế cưỡng ép, tranh cướp chiếm đoạt và củi khô bốc lửa.”

Diệp Phi Dạ

***

“Vậy lấy thân ra trả đi!”

Lương Thần lãnh đạm quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo đang đứng cách đó không xa bỗng cất lời.

Từ lúc chào đời tới nay, Cảnh Hảo Hảo chưa từng nghe thấy giọng nói nào hay như vậy.

Ngữ điệu của anh nhấn nhá vừa phải, thong thả ung dung, từng chữ lành lạnh khiến người nghe như muốn được liều mình chìm đắm.

Chỉ tiếc là Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp thưởng thức giọng nói trời ban kia thì đã bị chấn động bởi những lời anh vừa thốt ra. Ngẩn người một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn lại, vội vàng phân bua với người đàn ông trước mặt: “Thưa anh… Anh hiểu lầm rồi…”

Lương Thần đứng trước cửa sổ sát sàn rộng lớn, sau lưng là bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, đẹp đến nao lòng.

Cảnh Hảo Hảo còn chưa dứt lời thì đã thấy Lương Thần ngẩng đầu, rồi giọng nói của cô cứ thế chìm trong thinh lặng.

Hoá ra, trên thế gian này còn có người đẹp hơn cả bầu trời đầy sao ngoài kia.

Trong lúc Cảnh Hảo Hảo còn đang ngơ ngẩn, Lương Thần đã sải đôi chân dài, chậm rãi bước đến trước mặt cô.

Khi Lương Thần tỉnh lại trong căn phòng Tổng thống của khách sạn Tứ Quý xa hoa bậc nhất tại thành phố Giang Sơn thì đã là nửa đêm.

Rèm cửa sổ mở toang, anh vừa nghiêng đầu liền ngắm trọn cảnh đẹp của thành phố bên ngoài cửa sổ với muôn vàn ánh đèn rực rỡ, lung linh không gì sánh được.
Rèm cửa sổ mở toang, anh vừa nghiêng đầu liền ngắm trọn cảnh đẹp của thành phố bên ngoài cửa sổ với muôn vàn ánh đèn rực rỡ, lung linh không gì sánh được.

Anh duỗi lưng theo thói quen, cánh tay rắn chắc vô tình chạm phải một vật mềm mại. Có phần sửng sốt, anh chậm rãi quay sang, bắt gặp một cô gái đang vùi đầu vào khuỷu tay mình ngủ say.

Cô vô cùng xinh đẹp, môi hồng, răng trắng, chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo, hàng mi dài tựa hai cánh quạt lẳng lặng rủ xuống, thoạt nhìn nhu mì động lòng người, đồng thời cũng che khuất ánh mắt.

Mặc dù không nhìn thấy ánh mắt nhưng Lương Thần vẫn có thể cảm nhận được trên người cô gái này toát lên một loại khí chất thanh khiết đặc biệt. Là kiểu thanh khiết mà một kẻ từng bao nhiêu năm lăn lộn, sát phạt trên thương trường như anh rất lâu chưa từng gặp.

Có lẽ, chính vì cái khí chất thanh khiết này mới có thể khiến anh sau khi trở về khách sạn Tứ Quý, thấy cô đột nhiên ở trong phòng mình, chẳng những không gọi người đuổi cô ra ngoài mà ngược lại còn bảo trợ lý thân cận rời đi, cùng cô nếm trải “tình một đêm”.

Nghĩ đến đây, Lương Thần lười biếng chống người dậy, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc cô gái trước mặt này có đôi mắt như thế nào.

Tiếc là, tối hôm qua anh chỉ mới nhìn lướt qua nên ký ức có chút mơ hồ, giờ không nhớ rõ nữa.

Đang lúc Lương Thần nghĩ có nên đánh thức cô gái này dậy để xem thử rốt cuộc mắt cô trông như thế nào hay không thì tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên.

Lương Thần khẽ cau mày, có chút không vui, xoay người nhặt chiếc điện thoại di động của mình dưới đất lên, ấn nhận cuộc gọi. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì bên trong điện thoại đã truyền đến âm thanh ồn ào, tiếp theo là một giọng nam cất lên: “Tôi nói này Lương đại thiếu gia, bây giờ là mấy giờ rồi? Sao cậu còn chưa đến?”

Lúc này, Lương Thần mới chợt nhớ ra, đêm nay mình có buổi tụ họp nhỏ với nhóm bạn. Anh nhanh chóng cúp máy rồi nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc lại chỉnh tề, chuẩn bị rời đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.