chap23:
Một lúc sau thấy em L.anh bước vô,trên tay cầm theo bát cháo,chả biết L.anh lấy đâu ra cái bát.
L.anh:nè ăn đi_L.anh đưa tôi bát cháo với cái thìa.
Tôi:lấy đâu ra cái bát vậy.
L.anh:mượn bà bán cháo.
Tôi:à tưởg nhặt ở thùg rác nào để đựg cháo chớ.
L.anh:bảo tôi đi nhặt bát, thì đưa đấy.
Tôi:ấy chết đã mua cho tôi rồi,thì ai hỏi lại:
Vì tay trái đau nên tôi phải đặt bát cháo ở bàn,tay phải xúc ăn,mấy bữa nay toàn ăn cháo trắg ngán đến tận cổ rồi mà mấy cha bác sĩ vẫn bắt ăn.
L.anh thì đang ngồi giườg bên cạnh cào cào con iphone,mà khôg đếm xỉa đến thằg đang ngồi vất vả xúc từg thì cháo vào mồm:
Tôi:mà đang ở phòg kia sao tự nhiên chuyển xag phòg này vậy tốn cả tiền.
L.anh:tôi bảo mẹ anh,chuyển anh xag phòg này cho yên tĩnh.
Tôi:ừm mà hôm nay ko đi học à.
L.anh:ko nghỉ.
Tôi:hay nghỉ vậy ko sợ bố mẹ mắg à.
L.anh:bố mẹ ko quan tâm tôi nhiều cho lắm.
Tôi:à ừ,mà hỏi cái này.
L.anh:ừm.
Tôi:hôm nào tôi ra viện đi bắn cf nữa ko_từ khi chơi cf cũg L.anh tôi cảm thấy khoai khoái game này.
L.anh:nghĩ tôi là đứa nghiện game hay sao mà rủ đi đâu ko đi, lại rủ đi nét.
Tôi:à ừ Đâu….đâu có_tôi ấp úg trả lời.
L.anh:thôi ăn nốt bát cháo đi tôi còn đi trả,ko bà bát cháo lại tưởg tôi lấy.
Tôi:à ừ 5p nữa.
Tôi xử xog bát cháo rồi đưa cho L.anh đi trả,L.anh vừa đi xog được lúc thì thằg dũng với thằg duy xag phòg tôi.
Duy:mẹ chuyển phòg sao ko nói cho bọn bố,làm bọn tao tìm mỏi chân bỏ mẹ.
Tôi:ờ sao ko ở phòg sag đây làm giề.
Dũng:ở phòg,chán,nên bọn tao xag đây.
Tôi:thôi 2chú kút về phòg cho anh nhờ.
Tôi đuổi bọn nó vì L.anh đi trả bát cháo xog rồi quay lại đây mà tính L.anh ko thíc giao tiếp vs người lạ mà quay lại gặp 2 bọn này chắc em lại về:
Duy:mẹ,bọn tao đến thăm bệnh mà đuổi à,bọn bố ko độg đến túi hoa quả đâu mà sợ.
Tôi:thôi cho 2bọn mày cầm lun túi ý rồi đi về.
Dũng:càg đuổi bố càg ngồi thằg duy đâu.
Duy:có tao.
Dũng:cầm dao vs túi hoa quả lại đây bố con mình đớp.
Duy:ờ_nó chạy lại bàn cầm hết túi hoa quả lại cho 2bọn nó ăn.
Duy:hêhê ngon vãi mày.
Dũng:ừm ngon thật,ôi có đứa nhìn mồm kìa.
Duy:ừ kệ nó,hêhê thằg nhìn mồm.
tôi:đệt đưa bố miệg_nhìn bọn nó ăn cũg thèm.
Duy:nè con zai.
3thằg ngồi chia nhau mấy miếg hoa quả ăn,đang ăn thì L.anh mở cửa vô phòg, thấy 2thằg kìa ngồi nhai móp mép mấy miếg hoa quả thấy L.anh zô thì mặt bọn nó đơ ra.
Còn L.anh thì bộ mặt lộ vẻ ngạc nhiên tí,rồi lại trở lại bộ mặt lạnh như bao ngày,rồi em lại giườg ngồi lấy con iphone ra bấm bấm típ.
Duy:cm thì ra có gái nên mới đuổi bọn bố cmm ae gái trước sau ko nhớ câu đó à_nó nói nhỏ nhẹ với tôi.
Dũng:đúg ae gái trước sau mà nó giám đuổi 2bố con mình, để mình nó ở riêg với gái.
Duy:mà ai mà xinh vậy mày.
Tôi:em gái lan đó.
Dũng:chú phét à,nhìn chị ý già rặn hơn lan mà mày bảo là em gái à nói chị thị tao còn tin.
Duy:đúg rồi con tao nói đúg.
Tôi:lúc đầu tao cũg khôg tin nhưg tao nói thật mà.
Dũng:vãi thật à.
Tôi:ừm.
Dũng:tao lấy cô chị, mày lấy cô em haha.
tôi:ừm_tôi chỉ ừm chứ ko nói được câu gì.
Duy:thôi anh em mình về,ở làm gì khi mà bị người ta đuổi
Dũng:ừ về,anh em mình có lòng tốt thăm nó mà nó lại đuổi về, về.
2thằg ý đứg dậy ra về,đúg 2thằg bựa tính,lúc đầu đuổi thì ko về luôn ngồi đớp gần hết hoa quả mới về,cho 2thằg này ăn mà tốn kém thật.
Khôg khí lại bao trùm trong im lặg, tôi vs em L.anh mỗi đứa một giườg,ai làm việc đấy,em L.anh ngồi nghịch điện thoại còn tôi thì nằm suy nghĩ môg lung.
L.anh:anh thích chị tôi_L.anh nói mà mắt vs nhìn vào chiếc điện thoại.
tôi:làm …làm gì có_đag suy nghĩ thì em lan nói làm tôi giật mình ấp úg trả lời.
L.anh:khỏi chối tôi biết thừa.
Tôi:là…là sao.
L.anh:lúc bạn anh nói câu,anh ta lấy chị tôi còn anh lấy_mặt L.anh đỏ hây hây chắc biết mình sắm nói câu”lấy tôi”
Tôi:lấy ai.
L.anh:…….,._ vẫn im lặg 2tay L.anh đã buôg chiếc điện thoại và đan vào nhau,ko ngờ cô nàg bề ngoại lạnh như vậy mà cũng biết ngại.
Tôi:lấy ai_thấy em ngại nên tôi hứg chí đùa típ.
L.anh:lấy….lấy cái đầu anh.
Tôi:haha_tôi khoái chí cười lớn lên.
L.anh:lúc anh ta nói xog thì tôi nhìn thấy bộ mặt tỏ vẻ chán nên tôi biết thừa anh thích chị tôi.
Tôi:hả….khôg..à mà có thế sao biết tôi thích được_vừa chiếm thế thượg phong,được một lúc,thì lại rơi vào cảnh đến lượt tôi khó đỡ.
L.anh:anh đã chối vậy thì tôi khôg nói nữa.
không khí lại trùm trong im lặg,L.anh lại ngồi bấm bấm chiếc điện thoại còn tôi thì ngủ lúc nào khôg hay.
Tỉnh dậy,ngó xang giường bên cạnh vẫn thấy em L.anh ngồi đó đeo headphone,nhìn L.anh lúc ghe nhạc nhìn khuôn mặt đó ,tôi như bị cuốn hút bởi bộ mặt đó, bộ mặt mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ,bộ mặt khôg còn lạnh tanh như hằg ngày nữa,bộ mặt hoàn toàn là vui vẻ,thơ ngây.
L.anh:nhìn gì vậy.
tôi:à ừm nhìn,.nhìn gì đâu_đang mải mê thì L.anh nói làm tôi giật mình ấp úng trả lời.
L.anh:ừ.
Tôi:mà mấy giờ rồi.
L.anh:11h.
Haizz thoág cái đã 12h rồi,côg nhận là từ khi tôi vô viện,tôi ngủ trâu bò thật,xág trưa chiều tối,lúc nào cũg ngủ được.
Tôi: ko về à tính ở tới tối à.
L.anh:muốn tôi về à.
Tôi:ko ko chỉ lạ về muộn ko sợ bố mẹ lại mắg à.
L.anh:bố mẹ tôi đi làm tối mới về,mà tôi đi 2ngày mới về bố mẹ tôi cũg chả bảo gì,mà tôi cũg chả muốn về.
Tôi:ở nhà còn Lan mà,ở nhà nói chuyện vs lan thì cũg đỡ buồn mà sao lại ko muốn về nhà.
L.anh:ờ nhà,tôi toàn ngồi ở phòng ko ra ngoài mấy trừ khi ăn cơm.
Tôi:ừ,sao L.anh ko nói cho bố mẹ biết.
L.anh:biết gì.
Tôi:thì mấy vụ đánh nhau đó.
L.anh:nói rồi nhưng bố mẹ tôi ko tin,mỗi lần tôi ngây sự về chưa kịp giải thíc gì thì bố mẹ tôi đã chửi tôi là đứa “con hư,ăn chơi. Đua đòi”
tôi:ừm đừg buồn.
L.anh:ừ.
Tôi:mà từ bé tới giờ được học sinh gì thế.
L.anh:8năm học sinh giỏi.
Tôi:ừ giỏi ghê,tôi toàn trug bình.
Lan:ừm.
Ko khí lại trở lên im lặg,tôi cảm thấy tội nghiệp cho L.Anh,cô nàg thiếu đi tình cảm cha mẹ từ nhỏ,mà cô nàg cũg có cha mẹ,nhưng cha mẹ L.anh,ko hiểu L.anh,ko hiểu cô nàg đang nghĩ gì.
người lớn đều nói là con cái nghĩ gì họ điều hiểu cả,nhưng nhiều khi bố mẹ khôg thể hiểu hết những điều mà con cái họ nghĩ.
Như L.anh chả hạn,cô nàg bị bố mẹ khôg quan tâm nhiều cho lắm vì L.anh bị thầy cô giáo phê bình là đứa học trò hư hay đánh nhau ở trườg mà bố mẹ cô nàg chưa kịp hỏi xem cô nàg đánh nhau là vì ai, vì người chị của mình, vì người chị hiền lành bị người khác trêu trọc,mỗi lần L.anh đánh nhau về bố mẹ đều mắg L.anh là đứa con hư, ăn chơi,đua đòi.
Nhưng mọi thứ đều khác 8năm L.anh đều học sinh giỏi,mỗi lần cô nàg cầm cái giấy khen từ nhà trườg về thì bố mẹ cô nàg lại trở nên vui vẻ nở mày nở mặt với hàng xóm,nội, ngoại.
Nhưng sao bố mẹ L.ANH ko thử nghĩ xem, 1 đứa “con hư,ăn chơi,đua đòi” thì làm sao có một học lực xuất sắc 8 năm học sinh giỏi liền,sao bố mẹ L.anh ko hiểu cho cô nàg mà lại để cho cô nàg rơi vào hoàn cảnh sốg khép kín người và khuôn mặt lúc nào cũg lạnh tanh.
Cô nàg quả là bị 1 sức ép quá mạnh ở trog gia đình đến nỗi cô nàg còn ko muốn về nhà,thử nghĩ xem ở nhà mà ko có ai nói chuyện gì, bố mẹ thì ko quan tâm,toàn tự kỷ 1mình ở trong phòng,thì làm sao mà cô nàg lại ko muốn về nhà,đến tôi thì tôi thà ở ngoài còn hơn ở nhà.
Lúc nãy khi tôi nhìn thấy L.anh cuốn theo cảm xúc với những dòng nhạc,nhìn sâu trog đôi mắt lúc ấy của L.anh,đôi mắt khôg có 1chút gì là buồn,đôi mắt thơ ngây trong xág của cô gái 15tuổi đời,tôi thật sự là buồn cho L.anh 1cô gái mới 15 tuổi,mà lại phải chịu những thứ đau khổ của cuộc đời như vậy.
lúc đấy tôi chỉ biết cầu chúc cho L.anh sau này gặp được một người chồng tốt để giúp cho L.ANH xóa tan biến được nỗi buồn cho cô nàg,và mog rằg 1ngày nào đó bố mẹ của L.anh sẽ hiểu được những việc làm của L.anh làm, mong là ngày ấy sẽ ko xa.
Qua mấy câu tôi nói ở trên tôi chỉ muốn gửi cho ai có con cái rồi or sắp có,hoặc những người muốn có con, những thứ mà chưa biết con cái mình làm là sai hay đúg,dù nó có đánh nhau gì, thì hãy hỏi xem nó đánh nhau vì ai, phải hỏi để pít xem nó làm thế là sai hay đúg thì mới kết tội con cái mình,đừg để con cái mình rơi vào hoàn cảnh như L.anh.
chap24:
L.anh:đói chưa?_L.anh hỏi.
Tôi:à ừm rồi.
L.anh:để tôi đi mua cháo cho.
Tôi:mua gì khác ăn đi,mấy hôm nay ăn toàn cháo ngán lắm.
L.anh:nhưng bác sĩ nói phải ăn cháo.
Tôi:khẻo rồi,mua bánh mì ăn đi.
L.anh:ừm để tôi hỏi bác sĩ xem nếu được thì tôi mua.
Tôi:ừ.
L.anh:à mà mẹ anh nói,bên ngoại có người mất nên ko đến thăm anh được_L.anh đi đến cửa phòng thì quay lại nói:
Tôi:ừ ai vậy.
L.anh:bác nào ý, thôi tôi đi đây.
Một mình ở trong viện thế này đúng là chán,nhìn ra cửa sổ,tôi chán ko có trò gì,ngồi đếm từg chiếc xe đạp vs xe máy dựg ở đó,đếm được 30chiếc, thì thấy tiếg lão anh gọi ở ngoài.
Đạt:hiền đệ huynh mag đồ ăn đến cho đệ đây_lão còn chưa vào phòng đã oang oang ở ngoài rồi.
Tôi:ết ở viện 3ngày rồi,mà giờ mới đến.
Đạt:bố ko có nhà,mẹ lên thăm mày,tao phải ở nhà trôg nhà nữa,nên ko lên được,nè ăn đi cu.
Tôi:gì thế.
Đạt:cháo xương đó nha.
Tôi:lại cháo ngán cháo lắm rồi.
Đạt:ngán cũg phải ăn tao nấu mà mày ko ăn hết thì liệu.
Tôi:huynh nấu,thôi ăn vô bị gì thì chết.
Đạt:giờ có ăn ko thì biểu.
Tôi:à có đây.
Tôi cầm thìa súc từg miếg cháo vô miệg,ko muốn ăn nhưng vẫn phải cố nuốt vì nhìn mặt ôg anh tôi sợ bỏ mẹ nên đành ăn.
Đạt:êu điện thoại ai đây mà ngon thế_lão cầm chiếc iphone của L.anh giờ lên.
Tôi:bạn.
Đạt:ừ điện thoại ngon nhể,tao toàn dùng bàn phím.
Tôi:nói như tôi ko dùng bàn phím ý:
Một lúc sau L.anh bước vô,trên tay cầm theo túi bánh mì,L.anh chả để ý tới ôg anh gì ,đặt túi bánh mì ở bàn,rồi lại cầm chiếc điện thoại từ ôg anh tôi,rồi lại giườg tôi ngồi.
Ôg anh tôi thì lơ ngơ chả hiểu gì sất.
Đạt:ai ai vậy.
Tôi:à đây là L.anh bạn em.
Đạt:à ừ chào em anh là anh trai nó.
L.anh:chào anh_L.anh nói vs giọg lạnh tanh,làm ôg anh tôi mất hứng.
Đạt:thôi tao về đây nhé,anh về đây em.
L.anh:dạ,anh về.
Đạt:ừ,thằg kia ăn hết cháo đấy.
Tôi vs L.anh chả ai nói với ai câu nào,tôi ngồi ăn nốt bát cháo ôg anh mang tới,cháo ngon phết chả biết có phải lão nấu hay ai nữa.
tôi:mà ăn gì chưa.
L.anh:chưa.
Tôi:nè ăn đi có 2cái mà_tôi lấy bánh mì đưa em.
L.anh:ừ,anh cũg ăn đi.
Tôi:thôi để lúc nào đói thì ăn,vừa ăn xog cháo no rồi.
L.anh:ừ.
Nhìn cô nàg ăn,đúng con gái,ăn rất chậm,ăn nhỏ nhẹ ko phát ra tiếg,gặp thì tao đớp xùm xụp lun chứ ko như em,ăn chậm thế bao giờ hết cái bánh mì.
L.anh:nhìn gì vậy.
Tôi:à ừ nhìn gì đâu_bị em phát hiện tôi ngại, quay đầu ra hướng khác:
Cửa phòng mở ra,một giọng nói phát lên.
Lan:hi hải ăn gì ơ sao em lại ở đây_em lan chắc bất ngờ vì L.anh ở đây.
L.anh:ở đây thì sao.
Lan:à ko sao, hi hải ăn gì chưa?_em lan lại giườg bên cạnh ngồi,vừa đi em vừa hỏi tôi.
Tôi:rồi,ôg anh vừa mag cháo lên,ăn hết rồi nè.
Lan:tưởg chưa anh để mình đi mua.
tôi:ừ mà trên lớp có gì hót ko.
Lan:ko có gì,à mà cô thu(CN) nói,tha cho hải,vụ bỏ học ko phép rồi đấy,thíc nha.
Tôi:haha xướng quá ở vào viện đúng là xướng_tôi thích quá cười lớn.
Lan:đồ khùng vào viện mà kêu xướng.
Tôi:vào viện nên đỡ phải bảo bố mẹ gọi điện cho CN.
Lan:mà khoẻ chưa.
Tôi:rồi khỏe như voi.
Lan:nhìn vẫn yếu xìu.
Tôi:eo giờ chạy 1 vòng quoanh hà nội này cũng được.
Lan:ừ,à mà em ăn gì chưa_lan hỏi L.anh.
L.anh:rồi.
Lan:ừ mà xáng nay ko đi học à.
L.anh:dạ.
Lan:ừ chị biết rồi.
Tôi:biết gì.
Lan:biết gì hải hỏi làm gì.
Tôi:ờ thế thôi khôg hỏi nữa.
Lan:thôi mình đi đây bye nhé_lan đứng dậy chào tôi.
Tôi:mới vô chơi mà,chơi tí đi
Lan:hi thôi mình đi đây có gắg giữ sức khẻo nhé_lan nói xong đi lun chả để tôi níu kéo thêm câu nào.
L.anh:anh mệt thì ngủ đi.
Tôi:thôi,mấy hôm nay ngủ xuốt rồi,giờ ra sân chơi đi.
L.anh:ra làm gì lạnh lắm.
Tôi:nằm lắm ươn người,ra đấy ngồi hóng gió tí.
L.anh:vậy đi.
Tôi vs L.anh đứng dậy đi ra ghế đá của ở sân,bệnh viện ngồi,chắc do bây giờ là giữa trưa nên ko có ai ngồi ở sân mấy,những cơn gió thổi rất lạnh,tôi thì mặc mỗi 1 cái áo của bệnh viện,L.anh thì khoác thêm 1cái áo khoác đen ở ngoài ,nên chắc cô nàg cũng không lạnh,chả hiểu con gái gì mà toàn thích màu đen.
L.anh:lạnh ko.
Tôi:ko_thật ra lạnh bỏ mẹ người tôi run cầm cập lên,nhưng vì có bệnh sĩ nên đành nói ko lạnh:
L.anh:lạnh thì nói đi việc gì phải trối.
Tôi:ừm_bách nhục tôi ko nói được gì.
L.anh:nè mặc vào đi_L.anh cởi áo khoác ngoài của cô nàg khoác lên người tôi.
Tôi:thôi L.anh mặc vô đi,ko thấy lạnh à tôi chịu được mà.
L.anh:khoác vô đi,tôi ko thấy lạnh đâu.
Tôi:èo L.anh giờ còn mỗi cái áo cộc sao lại ko lạnh,thôi mặc vô đi_tôi vẫn ngoan cố trả lại chiếc áo cho em.
L.anh:đã nói là ko lạnh mà,đàn ôg gì mà nhìu chuyện,mặc vô đi.
Tôi thì chả giám cãi nữa,đành phải khoác lên chiếc áo đen của cô nàg,chiếc áo mùi thơm thật,hương thơm đặc biệt từ người L.anh,hay là do nước hoa thì tôi khôg biết,nhưng hương thơm đó đến bây giờ tôi vẫn nhớ.
Nhìn cô nàg,đúng là L.anh ko biểu hiện gì là cảm giác lạnh cả,cô nàg vẫn bộ mặt ko cảm xúc.
Tôi:ê sao trâu vậy à khôg nhầm sao khoẻ vậy.
L.anh:ko biết chắc do học võ.
Tôi:à ừ chắc học võ lâu như vậy chắc tay cơ ghê lắm nhể.
L.anh:bình thường.
Tôi:ừ mà giỏi bằg lan khôg.
L.anh:ko pít.
Tôi:lúc trước 1mình lan đánh ngục 5 thằg đó.
L.anh:hả đùa à.
Tôi:ko đùa gì đâu thật đó.
L.anh:hay nhỉ tôi chưa xem chị ấy đánh nhau bao giờ.
Tôi:ừm mà giỏi bằg lan ko.
L.anh:anh hỏi để làm gì.
Tôi:để biết thôi.
L.anh:hỏi thưa,tất nhiên tôi giỏi hơn rồi.
Tôi:èo tự khen mình.
L.anh:anh hỏi tôi,giờ lại bảo tôi tự khen mình.
Tôi:haha tự khen mình á au gì mẹ sao nhéo tôi_l.anh nhéo tôi đau điếng.
L.anh:ai bảo anh cứ thích trêu tôi làm chi.
Tôi:trêu tẹo có cần phải nhéo đau thế ko.
L.anh:thế mới chưa,cho lần sau anh hết trêu tôi.
Tôi:thôi vào phòng đi.
L.anh:ừ.
vào phòng tôi trả L.anh cái áo,rồi lên giường nằm chơi game còn L.anh cũng lên giường kế bên nằm cào cào màn hình.
Tôi:êu đọc số lên.
L.anh:098xxxxxxx
Tôi:oke.
Xin được số L.anh tôi nằm chơi game típ,ở viện cũng xướg có gái xinh chăm sóc,mà còn đỡ phải học,lại còn được thoải mái cày game.
Ai mà thích được như tôi thì vào viện nhá.
chap25:
Ngày thứ 4 trong viện,buổi xáng thì được mỗi ôg anh mang bát cháo đến rồi về lun,buổi chiều thì L.anh lại đến thăm tôi,tôi khôg hiểu tại sao cô nàg lại tốt với tôi như vậy,xág học chiều về lại đạp xe lên viện thăm tôi.
L.anh:ăn gì chưa_cô nàg ngồi giườg kế bên hỏi tôi.
Tôi:rồi,L.anh ăn gì chưa.
L.anh:rồi,mà xáng nay ở trườg lại có người ngây sự vs tôi _em nói đánh nhau mà giọg tỉnh mơ.
Tôi:hả sao mà đánh nhau.
L.anh:thì có mấy đứa con gái xuốg nói tôi cướp người yêu của mấy người ý.
Tôi:ấy chết làm người ai làm thế,gặp tôi,tôi cũg vả cho mấy cái vào mồm….à nhầm lỡ mồm lỡ mồm_thầm trách cái mồm sao lúc nào nó cũg nói ra mấy câu linh tinh.
L.anh:anh nghĩ tôi là người như vậy à_L.anh nhìn tôi vs ánh mắt tóe lửa.
Tôi:lỡ mồm mà_tôi sợ sệt nói.
L.anh:ừm tôi còn chưa gặp mặt người yêu mấy người đó thì sao mà cướp.
Tôi:ý nói là nếu gặp là cướp thật à.
L.anh:sao anh lúc nào cũg bắt bẻ tôi thế_em cau mặt lại.
Tôi:đâu ngoài bắt bẻ tôi còn bắt hôn nữa mà…(Truyện bạn đang đọc được đăng bởi wapsite Haythe.US – Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) à quên lỡ mồm đừg nóg_ko sửa cách ăn nói chắc bị vỡ mồm như chơi.
L.anh:anh_L.anh đỏ mặt quay đi.
Tôi:thế có mấy đứa xuốg ngây sự.
L.anh:5.
Tôi:vãi 5 đứa liền.
L.anh:anh ăn nói vô duyên vừa.
Tôi:ờ ờ thế có bị gì ko.
L.anh:ko bị gì.
Tôi:vãi ko bị gì 5 đứa oánh mà vẫn đỡ được_lại lỡ mồm típ.chắc do bát cháo của ôg anh lúc xág hay sao mà hôm nay ăn nói vô duyên ghê:
L.anh:trời ơi anh ăn nói vô duyên quá,may cho anh đang bị bệnh ko tôi cho vài phát giờ_L.anh giơ nắm đấmlên,trôg cô nàg lạnh lùng vậy mà cũng dễ thương phết.
Tôi:toàn lỡ mồm thôi việc gì phải nóng.
Duy:hải ơi hải ơi_tiếg thằg duy từ ngoài cửa gọi vô,mà thằg này chưa vào phòng nó đã gọi rồi.
L.anh thấy nó vô thì cầm điện thoại lên cào cào màn hình mặc tôi vs nó nói truyện.
Tôi:bố đây bố đây gì mà nói bệnh mà gầm to thế.
Duy:thôi vô luôn chủ đề chính khôg rảnh đuôi co với mày.
Tôi:tâu đi em.
Duy:do vụ đánh nhau hôm trước tao với thằg dũng thấy bây giờ yếu quá,với lại 6 múi tao cũng ko có nên….
Tôi:có gì phun mẹ ra lun đi lằg nhằg_tôi cướp lời nói.
Duy:ờ dũng vs tao rủ mày đi tập gym ko.
Tôi:cái giề mày bị điên à ĐI TẬP CHIM CMM MÀY CÓ BỊ NGÁO KO,TẬP CHIM THÌ LIÊN QUAN ĐÉO GÌ TỚI CƠ BẮP_quên mất là L.anh cũng ở tròng phòng,tôi ngó xag l.anh thấy mặt cô nàg đỏ hây hây lên.
Duy:CM THẰG NGU TẬP GYM CHỨ KO PHẢI CHIM_lúc ý chả biết gym là cái gì.
Tôi:mẹ gym vs chim mày thử đọc xem nó có tựa tựa giốg nhau ko.
Duy:bố thằg óc bò G Y M CHỨ KO PHẢI C H I M hiểu chưa thằg ngu.
Tôi:gym.
Duy:ờ chớ ko phải chim.
Tôi:môn ý là môn gì thế.
Duy:là như kiểu tập thể dục cho cơ bắp to lên đó.
Tôi:thôi tao đéo rảnh thà ở nhà tao nâng mấy viên gạch còn hơn đi tập cùng 2thằg mày.
Duy:thế giờ có đi tập ko để bố về.
Tôi:ko tưởg tập chim thì tao tập chứ tập gym tao ko tập.
Duy:thế đéo nói lun lằg nhằg mất thì giờ của bố,biết thế bố đéo đến cho xog thà ở trong phòng ghe thằg dũng nó bật cải lương còn hơn ghe chó sủa ở trong này.
Tôi:đệt chú nói anh là chó á.
Duy:đúng rồi bố lượt đây_nói xog nó chạy đi luôn,bệnh tật mà chạy khẻo ghê,nó mà đứg thêm chắc tôi cho nó cái dép vô mặt.
L.anh:sao anh ko đi tập đi nhìn người yếu sìu_thằg duy vừa đi xog thì L.anh nói.
Tôi:yếu gì vật tay ko_biết là vật tay với con gái nó hơi ngại,nhưng lỡ mồm mẹ rồi.
L.anh:tôi ko rảnh đến lúc tôi thắng, anh lại nói anh nhườg tôi.
Tôi:sợ thua nói lun đi con bày đặt.
L.anh:tôi mà sợ thua hả nào quay xag đây.
L.anh kéo cái bàn ra,để tôi vs cô nàg so tài,tôi sợ thua bỏ mẹ nhỡ thua thì bách nhọ.
L.anh:sợ à mà ngồi nhìn thế.
Tôi:vớ vẩn sợ gì.
cuộc chiến bắt đầu,L.anh thì ko có dấu hiện gì là muốn hạ ngục tôi luôn,tôi thấy L.anh quá khinh địch nên tính 1phát xog lun, à mà tay trái tôi bị ngãy tay phải ko sao nên mới vật tay được,ko mấy thánh lại nói tay ngãy mà vẫn chơi được.
Tôi:a aaaa hây da ăn gì mà khẻo vậy aaaaa_tôi cố ngắng ngồg hết sức nhưng ko tài nào làm tay L.anh nhúc nhích 1tẹo nào chả biết ăn gì mà khẻo như trâu.
L.anh:đã yếu còn ra gió BỤP_cô nàg chả cần,ra sức gì nhìu cả,cứ thế vật tay tôi xuốg như kiểu đi bẻ gỗ ý.
Tôi:ăn cám cò hay sao mà trâu thế_tôi nằm thở phì phò.
L.anh:anh nói ai ăn cám cò_L.anh bẻ tay răg rắc.
Tôi:à đâu có nói ai đâu chắc ghe nhầm.
L.anh:rõ giàg tôi thấy anh nói tôi mà,giờ cho nói lại ai ăn.
Tôi:tôi tôi ăn cám cò_dù biết nói câu này làm mất mặt đàn ôg,nhưng mấy thím thử vô cảm giác lúc đó của tôi mà xem sợ bỏ mẹ.
L.anh quay người đi,tôi thấy bờ vai cô nàg khẽ dung lên chắc đang cười,mà cười kiểu gì mà phải quay đi chẳng nhẽ răng cô nàg đen nên ko giám cười trước mặt tôi sợ tôi nhìn thấy.
Tôi:êu răng đen hay sao mà cười cũg phải dấu thế.
L.anh:anh nói ai răg đen hả hihi_cô nàg quay lại giơ giơ nắm đấm dọa tôi,với cái tay che mồm lại.
Tôi:che mồm thế kia nếu ko đen chắc vàg phải ko.
L.anh:nhìn nè răg người ta trắg tinh nè_L.anh há to miệg ra,lấy ngón tay chỉ chỉ vào mấy chiếc răg ko đen cũng trả vàg chỉ trắg tính,trông cô nàg lúc ý như trẻ con ý:
Chắc L.ANH biết mình bị lố nên lại thu bộ mặt trở về như cũ lạnh tanh.
Tôi:ờ cũng ko đen mà cũng chả vàg,trắng nhể dùng ps hay sơn lai_sơn lai là dầu rửa bát đó chả biết viết thế nào.
L.anh:anh bị điên à,sơn lai là dầu rửa bát mà đánh răg được à.
Tôi:thế dùng kem đánh răg gì.
L.anh:dùng gì kệ tôi anh hỏỉ làm gì.
Tôi:hỏi để mua về dùng,để cho răg trắg lên.
L.anh:hứ ko cho.
Tôi:ko cho thì thôi.
l.anh:ừ,mà anh nói anh ăn cám cò sao ngầy vs yếu vậy.
Tôi:ết trêu hoàu,mà đi học về lại tới đây ko thấy mệt à_tôi vội đổi chủ đề
L.anh:ko muốn tôi đến à.
Tôi:ko muốn chớ ở viện 1mình chán.
L.anh:ừm tưởg ko muốn tôi đến.
Tôi:hêhê,thế ở lớp quen được bạn mới chưa.
L.anh:chưa quenđược ai.
Tôi:èo học mấy ngày rồi mà ko quen ai,gặp tôi thì ngày quen luôn.
L.anh:ừm anh ăn nói vô duyên thế này chắc chả quen ai là con gái nhỉ.
Tôi:có mà.
L.anh:ai.
Tôi:thì L.anh vs lan đó.
L.anh:có mỗi chị em tôi sao.
Tôi:ko còn 14thằg buê đuê nữa.
L.anh:èo,hay anh cũng bị gay.
Tôi:ko có gay đâu chỉ bê đê thôi à.
L.anh:hihi_cô nàg khúc khích cười lại che mồm.
Tôi:răg có đen hay vàg đâu mà cứ cười là lại che mồm.
L.anh:vậy anh muốn nhìn răg tôi à hay sao mà cứ bắt bẻ hoài.
Tôi:à hehe_tôi cũng che mồm lại cười.
L.anh:anh cũng che mồm lại còn nói tôi.
Tôi:vậy L.anh muốn cắn răg tôi hay sao mà bảo tôi che mồm.
L.anh:thôi chả nói chuyện với anh nữa tôi đi ngủ đây.
Tôi:ờ thế tôi cũg đi ngủ đây,mà này.
L.anh:sao.
Tôi:đừg lợi dụng lúc tôi ngủ mà sờ mó linh tinh đấy,tôi mà biết là tôi kiện đó.
L.anh:trời có mà thèm vào.
Tôi:ờ mà tôi sợ quá.
L.anh:sợ gì.
Tôi:sợ bị L.anh hiếp dâm_tôi ôm lấy cái gối,mặt tôi úp vô chiếc gối,như thằg bêđê chính hiệu.
L.anh:tôi lo anh chứ anh việc gì phải lo tôi,như con gái ý.
Tôi: tôi làm gì phải con gái,là đàn bà cơ.
L.anh:hihi thôi ngủ đi_lại che mồm cười.
Tôi:ko giám ngủ,sợ bị mất trong trắng thì chết,người ta giữ 16 năm nay rồi.
L.anh:vậy giờ ngủ hay thức.
Tôi:ngủ chứ thức làm gì.
L.anh:vậy ngủ đi.
Tôi:nhưng tôi sợ.
L.anh:lại sợ gì nữa.
Tôi:sợ có người đè tôi ra ấy ấy.
L.anh:anh ăn nói linh tinh quá đấy,tôi ngủ đây đừg nói nữa,ngủ đi.
Tôi:nhưng_tôi cố trêu em típ.
L.anh:trời ơi lại gì nữa,tôi hơi bực rồi à nha.
Tôi:nhưng chưa đi vệ sinh.
L.anh:trời thế cũng nói,im tôi ngủ.
Tôi:ừ ngủ đi:
Tôi vs L.anh mỗi người một giườg năm ngủ,chứ ko phải 2đứa 1 giườg đâu,tôi cảm thấy tôi vs L.anh càng ngày càng thân,ko còn ngại như lần đầu gặp mặt nữa,mà hôm nay cũng lạ,trêu cô nàg thoải mái có như lời em lan nói đâu “ăn nói linh tinh như hải bị em mình đánh đừg kêu” tôi còn trêu bố láo hơn nữa nhưng có bị ăn đánh đâu,càng gia tiếp với L.anh tôi lại cảm thấy L.anh dễ thương.
chap26:
Tỉnh dậy ngó điện thoại đã 2h chiều,quay người về phía giườg đối diện thì L.anh dậy từ bao giờ khôg biết.
L.anh:dậy rồi à?
Tôi:ừ,dậy sớm thế.
L.anh:ừ khỏe chưa.
Tôi:ngag voi.
L.anh:ngag voi mà vật tay với con gái cũng thua.
Tôi:ết_tôi nghệt mặt ra ko ngờ em thù dài như vậy.
L.anh:sao.
Tôi:thù dài vãi.
L.anh:anh nói truyện với con gái ai cũng vô duyên vậy à.
Tôi:ko đầy người ko vô duyên,mà lỡ mồm.
L.anh:ai?, hôm nay anh lỡ mồm hơi nhiều.
Tôi:thì bà ngoại,mẹ,cô gì chú bác.
L.anh:như vậy cũng nói.
Đang nói truyện với L.anh thì thằg dũng vs duy chạy vô phòng,mà vô chả gõ cửa gì cả cứ thế mở toang ra lun.
Dũng:ớ chào_nó giờ tay chào L.anh.
L.anh:ừm.
Duy:bọn tao được xuất viện rồi háhá.
Tôi:đệt bọn mày bị thương ngag tao mà xuất viện trước tao à.
Dũng:thế mới nói bọn tao ở hiền gặp lành.
Tôi:ý mày nói tao đây ở xấu à.
Duy:thì trả thế.
dũng:cm lũ a2, lần này ra viện anh quyết tâm đồ sát hết bọn nó.
Duy:đúng rồi bố mày pk chết hết.
Tôi:ừ toàn to mồm hôm ý bị nó đập cho dập môg, oai.
Dũng:hôm ý nó gọi đội,mai tao gọi đội lên chơi bọn nó.
Tôi:đợi tao ra viện thì chơi.
Duy:thằg què như mày thì chơi gì.
Tôi:bố mày có ngãy tay trái mà gọi bố thế toàn lũ nhẫn tâm.
Dũng:thôi chú nhịn đê,mai để các tiền bối sử trước.
Tôi:chúc cho 2thằg mày,lại vào viện cùng tao lần nữa.
Duy:tao vẫn cay vụ nó làm mất hết hình tượg của tao trước mặt em trang.
Tôi:sử xog bọn nó bọn giúp cưa em trang.
Dũng:ấy chết sao anh nhẫn tâm vậy nhỡ lòng nào mà cưa em trang_nói nói giọg ẻo lả ghê trong kinh v:
Duy:đúng em trang của tao mà mày giám cưa em ý ra à.
Tôi:tán được chưa.
Dũng:thôi 2 anh ra viện đây,good bye.
tôi:tiếg việt còn chưa học xog bày đặt tiếng anh.
Duy:lượn đây,ở viện may mắn.
Nói xong 2thằg đó đi ra khỏi phòng, tôi thì chả hiểu gì về cái câu”ở viện may mắn” thằg duy này thỉnh thoảg nó nói ra mấy câu ngu ngu ghe chả hiểu gì cả:
haizz tôi vào viện thì thích đi học mà đi học lại thích ở nhà,bây giờ tôi cảm thấy rất thích ra viện để đi học,để xem thằng chung nó làm gì với em lan,ở viện hoài chán.
Tôi:ê.
L.anh:sao.
Tôi:ra làm thủ tục cho tôi xuất viện đi.
L.anh:ko được,bệnh tật này xuất viện gì.
Tôi:khỏe rồi như voi.
L.anh:ko là ko,vài hôm nữa.
Tôi:ở viện chán chết.
L.anh:chán cũng phải ở:
mẹ tôi thì bận việc bên ngoại,chả ở đây để thảo luận về việc cho tôi xuất viện,bố tôi thì đi làm xa cũng chả ở đây,ông anh thì đi học cũng chả ở đây,có 3 người đó ở đây ăn mày còn xin được ra viện chứ L.anh cô nàg kiên quyết ko cho tôi ra viện.
L.anh:ăn hoa quả ko tôi gọt cho
Tôi:có lấy ra đi
L.anh cầm vài quả táo vs cầm con dao gọt gọt vỏ ra, ăn tao thì việc gì phải gọt vỏ,cứ thế cầm quả mà cắn ăn có phải ngon ko,gọt gọt mặt thì giờ.
Tôi:đưa đây.
L.anh:đưa gì.
Tôi:1 quả tao đây.
L.anh:nè.
L.anh đưa tôi quả táo mà cô nàg đang gọt giở,tôi cho vào miệg cắn luôn miếg.
L.anhhải gọt vỏ đã chứ,ăn kiểu ý hại cho sức khẻo.
Tôi:lắm chuyện ăn thế này có phải ngon ko_tôi cắn thêm miếng nữa.
L.anh:đưa đây tôi gọt đã.
L.anh cướp lấy quả táo trên tay tôi nhanh như cắt,chưa kịp đưa lên mồm cắn thì đã bị em cướp rồi.
Tôi:việc gì phải gọt mất thì giờ.
L.anhhải cẩn thận chứ,nè ăn đi_L.anh đưa quả tao đã được lột hết quần áo nó ra,quả tao bây giờ không một mảnh vải che thân.
Tôi:ko ăn à.
L.anh:ko.
Tôi:nè ăn đi.
Tôi giờ quả táo trước miệg cho L.anh cắn,lúc đầu L.anh ngại ngùng 2 má đỏ lên,một lúc sau L.anh mới chịu cắn miếng bé tí:
Tôi:èo sao cắn ít thế.
L.anh:ăn phải cắt ra chứ ai như anh.
Tôi:ăn này mới ngon ăn nữa ko.
cứ thế tôi cứ ngoạm miếng thì lại đưa cho L.anh,2 bên cứ như vậy là hết quả táo,mà L.anh ăn được mấy đâu toàn tôi ăn thì nhiều.
L.anh:ăn nữa ko tôi gọt cho.
Tôi:thôi chả ăn nữa,ra sân đi.
L.anh:lạnh lắm ra làm gì.
Tôi:ở trong phòng xuốt chán lắm.
L.anh:vậy anh mặc áo của tôi vô đi.
L.anh đưa tôi chiếc áo khoác đen của cô nàg,tôi cầm lên khoác lên người chứ mặc áo con gái ngại bỏ sừ,L.anh thì mặc 1cái áo len ở ngoài nữa,chắc cũng ko lạnh.
Tôi:rồi đi.
Ra ngoài sân tôi với L.anh ngồi ở ghế đá hôm trước tôi vs L.anh ngồi,trời rét như vậy mà vẫn có những ông bà ra sân tập thể dục,có những người ngồi trên xe lăn bon bon ở ngoài sân.
L.anh:lạnh ko.
Tôi:ko thế còn L.anh.
L.anh: “lắc đầu”.
Tôi:trời rét thế này mà nhiều người ra đây nhỉ.
L.anh:ừm.
Tôi:mấy người khùng,bị bệnh chả nằm trong phòng ra đây làm gì.
L.anh:anh cũng đang bệnh mà.
Tôi:hehe_tôi cười trừ.
Tôi:mấy giờ rồi.
L.anh:3h.
Tôi:ừ,hôm nay mấy giờ về.
L.anh:5h.
Tôi:ừ về sớm mà học bài.
L.anh:học tí xong việc gì phải về sớm.
Tôi:ừ năm nay tính thi vào trường nào.
L.anh:cùng trườg chị tôi.
Tôi:ừ,thôi về phòng đi:
2đứa đứng dậy đi về phòng về phòng thì 2 đứa im lặng chả ai nói với ai câu nào,tôi thấy hơi mệt nên nằm ngủ,lúc tỉnh dậy đã thấy 6h rồi nhìn xung quanh phòng thì chả có ai,nhìn thấy bánh mì với mẩu giấy ờ bàn,tôi liền vớ tay lấy tờ giấy đó “tôi về anh ăn đi” chắc đây là chữ của L.anh để lại chữ con gái đẹp thật đó,khôg như chữ tôi lên dòng xuống dốc.
Ngồi ngoạm bánh mì đang ăn thì mẹ tôi gọi.
Tôi:dạ con ghe.
Mẹ:ăn gì chưa để mẹ bảo thằg Đạt mang cơm đến.
Tôi:dạ bàn con mua đồ ăn cho con rồi,mẹ ko phải bảo anh Đạt mang cháo tới đâu.
Mẹ:ừ mà mẹ xin lỗi nhé.
Tôiin lỗi về việc gì thế mẹ.
Mẹ:con bị bệnh mà mẹ khôg ở đấy.
Tôi:ko sao đâu mẹ,mà ai mất vậy.
mẹ:ông trẻ con mất,mà thấy đỡ hơn chưa.
Tôi:dạ con đỡ rồi.
Mẹ:ừm 2 3 hôm nữa mẹ về,nhớ phải giữ sức khẻo đó.
Tôi:dạ hì thôi con cúp máy đây.
Mẹ:ừm:
ngồi ăn nốt cái bánh mì rồi lại nằm ngủ tiếp,xuốt ngày ngủ thế này cảm thấy người nó cứ mỏi mỏi sao ý.