[Edit] [Hoàn] Lão Công Cố Chấp Cuồng Của Ta Ii – Mị Nhân – Chương 4 – Botruyen

[Edit] [Hoàn] Lão Công Cố Chấp Cuồng Của Ta Ii – Mị Nhân - Chương 4

Chương 4: Lắp máy theo dõi, bắn đầy một tay nùng tinh (H)

Edit: Lemon

Beta: Mun

Phó Hàn Nguyệt là con nuôi của Phó gia. Ngay từ khi còn nhỏ đã được Phó lão gia tử đón về, Phó lão gia tử rất thích cô. Cha mẹ của Phó Thịnh tuy rằng không biết tại sao Hàn Nguyệt lại được Phó lão gia tử mang về, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương, còn ngoan ngoãn nghe lời, nên hai người có cảm tình cực tốt với cô. Trong lòng họ đã sớm coi Phó Hàn Nguyệt trở thành con ruột của mình. Còn Phó Thịnh, ở trong ký ức của Hàn Nguyệt, ngoại trừ một lần hắn ôm cô từ khi cô còn rất nhỏ ra thì bình thường người anh trai ưu tú này luôn bận rộn với việc học tập, không mấy quan tâm đến cô. Phó Thịnh càng lớn thì càng ít nói chuyện với Hàn Nguyệt. Hắn là giám đốc ở công ty , trên người tràn ngập khí thế của một người bề trên, Hàn Nguyệt đã thật lâu không ở gần Phó Thịnh. Lúc này Phó Thịnh từ nước ngoài trở về, thật sự đã khác trước rất nhiều, điều này làm cho Phó Hàn Nguyệt không hiểu được người anh trai, tính tình luôn lãnh đạm này rốt cuộc là bị làm sao vậy.

Trên đường đi Phó Thịnh đều ngồi ở ghế phụ, tuy rằng đôi mắt nhìn về phía trước, nhưng tâm trí lại luôn hướng về Phó Hàn Nguyệt, dưới cặp kính kia là ánh mắt tràn ngập khát vọng đối với cô. Nhưng Phó Thịnh biết biểu hiện của mình hôm nay rất khác thường, đổi lại là người khác chắc chắn đã bị hắn dọa mà bỏ chạy thật xa. Nhưng đó đương nhiên không phải điều hắn muốn, vậy nên suốt đoạn đường Phó Thịnh đều nhẫn nại, nói với bản thân phải biết chờ đợi, người đã ở bên cạnh mình từ từ thân cận, không nên vội vàng quá mà dọa đến cô.

Phó Hàn Nguyệt căng thẳng lái xe rốt cuộc cũng về tới nhà cũ của Phó gia. Người hầu thấy xe của Hàn Nguyệt đã về tới, vài người nhanh chóng đi ra sau xe lấy hành lý của Phó Thịnh xuống.

Phó Hàn Nguyệt đi trước theo sau là Phó Thịnh, bước qua cổng lớn đã thấy lão quản gia đang đứng ở trước cửa chờ tiếp đón hai người.

\”Cuối cùng cũng về rồi!\”, một thanh âm già nua nhưng đầy tự tin truyền đến từ phía phòng khách. Lão gia tử ngồi ở phòng khách mặc một thân Đường trang*, trên tay cầm một tờ báo hướng ánh mắt về phía cửa ra vào.

\”Ông nội!\”, Phó Thịnh nhìn thấy lão gia tử liền bước tới chào hỏi.

Hai người ở phòng khách nói chuyện hơn nửa ngày, trên cơ bản đều nói về thời gian Phó Thịnh ở nước ngoài công tác ra sao, cùng với công ty nước ngoài như thế nào. Sau đó lại nói một ít việc lông gà vỏ tỏi*. Nhìn thấy tới giờ cơm rồi, cả hai ông cháu mới thôi không nói nữa mà đi ăn trưa. Cha mẹ Phó Thịnh trong khoảng thời gian này không ở thành phố A, cho nên trong nhà chỉ có Phó lão gia, Phó Thịnh, còn có Phó Hàn Nguyệt. Ăn cơm trưa xong, Hàn Nguyệt nhận được điện thoại của bạn nên đi ra ngoài, còn Phó lão gia tử và Phó Thịnh cũng lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

Gia nghiệp của Phó gia vô cùng lớn, vậy nên căn nhà này cũng chiếm diện tích không nhỏ. Phó lão gia tử tuổi tác đã cao, đi lại khó khăn, cho nên ở dưới lầu một, còn Phó Thịnh cùng Phó Hàn Nguyệt thì ở hai phòng đối diện nhau trên lầu hai. Phó Thịnh lúc đi trên cầu thang, có thoáng liếc nhìn căn phòng đối diện vài giây rồi nhanh chóng vào phòng của mình. Bước vào phòng, hắn nhìn một lượt những hành lý mà người hầu đã giúp hắn đem lên phòng. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, từ trong một cái vali ở giữa, lấy ra một thứ, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị. Hắn không chút do dự đi sang phòng của Hàn Nguyệt, trước nay cô đều có thói quen không có khóa cửa phòng, cho nên Phó Thịnh dễ dàng tiến vào. Sau khi đã vào được bên trong, hắn nâng mắt đánh giá một lượt căn phòng, rồi nhanh chóng đem camera theo dõi trong tay gắn lên TV trong phòng ngủ Phó Hàn Nguyệt, hắn đánh giá thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ không bị phát hiện rồi mới trở về phòng của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.