Chương 16 liếm em bắn, em thả chị đi.
Editor: Lemon
Trình Tuyển cũng không cho cô cơ hội thở dốc, thủ sẵn hôn lên môi cô một cái hôn ướt nóng, dương vật thô dài ở trong cơ thể cô điên cuồng nghiền nát, càng hung ác mà đưa đẩy, Lê Tâm bị cắm đến ở trong miệng anh nức nở rên rỉ.
Môi đều bị hắn hút đến sưng lên, rốt cuộc miệng cũng được hắn buông lỏng ra, một tay cầm nhũ thịt của cô, lòng bàn tay ấn đầu vú đứng thẳng, một tay kia đỡ eo cô nâng lên, hạ thân nặng nề cắm vài cái, mỗi một lần tựa hồ như cắm đến tận tử cung của cô.
Bụng nhỏ Lê Tâm ngứa vô cùng, cơ thể run run xụi lơ dựa vào ngực Trình Tuyển, miệng mở to thở hổn hển, trên mặt sớm đã mướt mồ hôi, tóc đều dính vào nhau, “A a…… Trình Tuyển…… Đừng…… Nhẹ chút, quá sâu……”
Lúc tiếng thét thất thanh vang lên huyệt đạo bỗng nhiên co rút lại, chặt đến nổi trong cổ họng Trình Tuyển phát ra tiếng rên rỉ, hắn dùng lực ở trong âm đạo đang co rút ra sức đi vào lại rút ra, như thế lặp lại, cắm đến huyệt thịt sưng lên, dâm thủy rớt bên chân, lúc này mới đột nhiên bắn toàn vào bên trong……
Tinh dịch nóng bỏng cọ rửa khắp âm huyệt, Lê Tâm giật mình, toàn thân như bị điện giật, ý thức đều tan rã.
Trình Tuyển dùng ngón tay khớp xương rõ ràng yêu thương nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đầy mồ hôi của cô, đầu ngón tay vén tóc mai cô lên, gắt gao ôm chặt lấy cô, giọng khàn khàn hỏi: “Thoải mái không hử?”
Lê Tâm cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ nhẹ “ừm” một tiếng.
Tiếng ừ này đối với Trình Tuyển như là câu khen ngợi hoàn mỹ nhất, trong đôi mắt đen nhánh đầy ý cười, “Thật ngoan.”
Hắn lại thò đầu qua hôn môi cô, hắn hôn thật sự rất sâu thâm, tựa hồ muốn nuốt lấy cả chiếc lưỡi của cô.
Lê Tâm rốt cuộc cũng từ trong cao trào phục hồi tinh thần lại, cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, liều mạng trốn tránh lui ra sau, tức giận đến Trình Tuyển trong lòng quýnh lên, môi dùng sức hút lấy lưỡi cô không cho cô trốn thoát.
Lê Tâm tê rần, nước mắt vì tủi thân mà rớt xuống.
Trình Tuyển cảm nhận được trên mặt cô ướt át, lỏng miệng, “Duỗi đầu lưỡi, ngoan……”
“Cậu hút đau tôi.”
Hắn lại lần nữa hôn môi cô, lần này không còn thô lỗ bá đạo như lần trước, nhiều hơn vài phần ôn nhu, nhưng Lê Tâm cũng không muốn hôn môi với hắn, cô tiếp tục tránh né.
Giọng Trình Tuyển khàn khàn vô cùng “Ngoan, nghe lời, duỗi đầu lưỡi.”
Lê Tâm vừa tức vừa gấp, lại không có cách nào, cô run rẩy duỗi đầu lưỡi ra, hắn lập tức sấn tới ôn nhu mà ngậm lấy đầu lưỡi cô, hôn từng chút một.
Hôn đến mức Lê Tâm sẽ nghĩ lầm Trình Tuyển thật sự yêu cô, yêu đến tận xương tủy.
Trình Tuyển hôn đủ liền buông lỏng miệng ra, lòng bàn tay xoa mặt cô, “Thật ngoan.”