Đường Tăng nói.
– Kim Thiền Tử, ngươi không cần quá đáng, từ trước đến giờ bần đạo nói chuyện luôn luôn giữ lời!
Trấn Nguyên Đại Tiên nói.
– Ngộ Không, chút nữa con hãy chạy theo, chờ sư phụ đi xa đã rồi mới được thả đại tiên ra.
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không, sau đó lôi kéo Thanh Dật đi về hướng Long Quy.
– Hòa thượng chết tiệt, thả ta ra, bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Thanh Dật vừa thẹn vừa giận, đồng thời cũng rất sợ sệt:
– Sư phụ, cứu con!
Trấn Nguyên Đại Tiên vội vàng vùng vẫy, hét lên:
– Kim Thiền Tử, thả Thanh Dật ra, bằng không…
– Đại tiên bớt giận, cũng đừng làm chuyện xằng bậy, bằng không bần tăng không cẩn thận, nói không chắc đồ đệ yêu quý của đại tiên sẽ hương tiêu ngọc vẫn đấy.
Đường Tăng nói, kêu Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội lên ghế, để cho Long Quy lập tức xuất phát, chính hắn cũng mang theo Thanh Dật nhảy lên lưng Long Quy.
– Sư phụ, cứu con…
Thanh Dật hét lớn, thật sự sợ hãi, hòa thượng chết tiệt ghê tởm này sẽ không cướp nàng làm áp trại phu nhân chứ?
Sa Tăng cùng Trư Bát Giới cũng vội vàng theo sau.
– Kim Thiền Tử, nếu ngươi dám thương tổn đồ nhi ta, Trấn Nguyên ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!!!
Trấn Nguyên Đại Tiên gầm lên, âm thanh vang vọng trong phạm vi trăm dặm, mà đây là trong lúc pháp lực bị giam cầm.
Advertisement / Quảng cáo
Có thể tưởng tượng được Trấn Nguyên Đại Tiên phẫn nộ đến mức nào.
– Đại tiên yên tâm, chỉ cần đại tiên không giở trò, đồ nhi của ngài bảo đảm sẽ sống thật tốt.
Long Quy đã đi xa xa, Đường Tăng ở phía trên phất tay.
Trời đã tờ mờ sáng, chân trời xuất hiện một tia trắng xám, dưới ánh bình minh Long Quy trèo non lội suối, mang theo bốn người đi về phía tây.
Trư Bát Giới cùng Sa Tăng đi theo phía sau, Trư Bát Giới còn thỉnh thoảng chạy đến phía trước mở đường.
Trên lưng Long Quy, Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội đã ngủ thiếp đi, dù sao cả đêm qua không ngủ, lúc này các nàng đã buồn ngủ không chịu được.
Đường Tăng ngồi trên bảo tọa, bên cạnh thì có thiếu nữ thanh thuần mà trinh liệt
Thanh Dật đang đứng.
Lúc này đoàn người đã đi được rất xa, đã rời xa Ngũ Trang Quan, Thanh Dật vốn còn hi vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng sư phụ nàng vẫn chưa tới cứu nàng, nàng bắt đầu thấy tuyệt vọng.
Xèo!
Bỗng nhiên một vệt sáng từ phía sau phóng tới, rơi xuống mặt đất phía trước, chính là Tôn Ngộ Không:
– Sư phụ, lão già Trấn Nguyên kia đã quay về rồi.
Đường Tăng kinh ngạc nói:
– Ngươi xác định hắn quay về rồi? Hắn không đuổi theo?
Mặc dù coi như Trấn Nguyên Đại Tiên lại đuổi theo thì cũng không sợ, hắn có thể tiếp tục dùng Định Thân Phù cố định hắn, nhưng chung quy cũng phiền phức.
– Con xác định.
Tôn Ngộ Không khẳng định nói.
Advertisement / Quảng cáo
Nhất thời thân thể mềm mại của Thanh Dật run lên, sắc mặt trắng bệch, nàng biết sư phụ đã bỏ rơi mình rồi.
– Kengg, hoàn thành chủ tuyến nhiệm vụ: Anh dũng xông vào Ngũ Trang Quan, thưởng 1000 điểm kinh nghiệm!
Trong đầu Lúc này Đường Tăng vang lên âm thanh của hệ thống.
Đường Tăng nhất thời cười vui vẻ, bèn thấy Thanh Dật ở bên cạnh phi thường phẫn hận.
……
Trên một ngọn núi cách Ngũ Trang Quan mấy chục dặm, Thanh Phong cùng Trấn Nguyên Đại Tiên đã mặc quần áo tử tế đều ở đây.
– Sư phụ, mau đi cứu sư muội đi, hòa thượng kia nhất định sẽ làm khó dễ sư muội.
Thanh Phong sốt ruột nói.
Nhưng mà Trấn Nguyên Đại Tiên lại thờ ơ, hắn đang bấm tay tính toán gì đó, rất nhanh sắc mặt kì lạ.
– Sư phụ?
Thanh Phong sốt ruột nói:
– Mau đi cứu sư muội a.
Trấn Nguyên Đại Tiên lắc đầu một cái, một lúc lâu sau sắc mặt cổ quái nói:
– Vận mệnh của Thanh Dật dĩ nhiên đã xảy ra biến hóa to lớn, ngay cả sư phụ đều không thể tính được. Đây là kiếp nạn của nàng, nhưng cũng có thể là kỳ ngộ của nàng, xem vận mệnh của chính nàng thôi!
– Hả?
Thanh Phong nhất thời há hốc mồm.
———–