Đường Tăng nhìn thấy số liệu của mình, lập tức bối rối.
– Sao lại không giống trước rồi?
Vốn có một dòng Đạo cụ thì đã biến mất, nhưng lại tăng thêm hai dòng điểm kỹ năng và điểm thuộc tính.
Vốn phải dùng điểm kinh nghiệm để thăng cấp, hiện giờ lại đổi thành đánh chết ít nhất mười tồn tại cùng cấp hoặc cao hơn mới có thể thăng cấp.
Đối với chuyện thăng cấp kiểu này, Đường Tăng cũng không biết là lời to hay lỗ vốn.
Theo hắn biết, một vài cường giả càng về sau càng khó giết.
Chỉ là nếu dùng cách cũ, chỉ có thể dùng điểm kinh nghiệm để thăng cấp, thì về sau số lượng điểm kinh nghiệm quá kinh khủng, không biết phải giết bao nhiêu địch mới có thể thăng một cấp.
Tính ra như vậy ngược lại hình như là có lời.
– Cái thuộc tính này là tình huống gì? Tốc độ sức mạnh thể chất… đều là 20, ngang với cấp bậc của Siêu cấp Đường Tăng, nhưng tại sao số liệu ý chí và tâm lực lại thấp như vậy? Chẳng lẽ lực ý chí của ta rất kém cỏi sao? Tâm lực này là cái quỷ gì vậy?
– Bây giờ kỹ năng cũng kèm theo số liệu, đây là tình huống gì?
Đường Tăng đầu óc mơ hồ, hỏi hệ thống trong lòng.
Hệ thống trả lời:
– Thuộc tính chính là các hạng mục tư chất của ký chủ, ký chủ là được hệ thống cường hóa cho nên giá trị các hạng thuộc tính đều cân bằng, duy chỉ có ý chí và tâm lực thấp là vì ý chí và tâm lực cũng là một loại sức mạnh, nhưng cần ký chủ tự mình tu luyện nâng cao.
– Ý chí và tâm lực cũng là một loại sức mạnh?
Đường Tăng kinh ngạc: Advertisement / Quảng cáo
– Có thể nói rõ ràng hơn về hai loại sức mạnh này không?
– Ý chí là sức mạnh mà bất kỳ sinh linh nào cũng có, có ý chí mới có thể kiên định không dời, sau khi tu luyện ý chí tới trình độ nhất định, có thể có được uy năng không tưởng.
Hệ thống giải đáp nói:
– Tâm lực cũng giống vậy, chỉ là tâm lực là sức mạnh mà chỉ sinh mạng có trí khôn mới có, dùng một câu để miêu tả loại sức mạnh này chính là: “Tâm lớn bao nhiêu, thì sức mạnh lớn bấy nhiêu-.
– Tâm lớn bao nhiêu, sức mạnh lớn bấy nhiêu?
Đường Tăng lẩm bẩm một tiếng:
– Chẳng lẽ lòng ta còn chưa đủ lớn?
– Sư phụ, người đáp ứng đi, công chúa Bách Hoa Tu một mình trở về nước, nhiều nguy hiểm lắm…
Trư Bát Giới ở phía dưới thúc giục.
Đường Tăng phục hồi lại tinh thần, nhìn Trư Bát Giới một cái, sau đó cười nói:
– Được rồi, sẽ đưa nàng một đoạn đường.
Bách Hoa Tu lập tức mừng rỡ:
– Đa tạ thánh tăng.
– Bát Giới, công chúa Bách Hoa Tu giao cho con, nếu nàng không nhúc nhích nổi, có lẽ con phải cõng công chúa đó. Advertisement / Quảng cáo
Đường Tăng nói với Trư Bát Giới.
Ánh mắt Trư Bát Giới lập tức sáng lên:
– Dạ sư phụ, lão Trư nhất định không phụ kỳ vọng.
– Đa tạ vị đại nhân này.
Bách Hoa Tu thi lễ một cái với Trư Bát Giới.
– Công chúa xin hãy đứng lên, không cần khách khí, không cần khách khí.
Trư Bát Giới vội vàng đỡ Bách Hoa Tu dậy, nước miếng đều sắp chảy ra ngoài.
– He he he…
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh cười to.
Có lẽ Bách Hoa Tu thường thấy yêu quái, cho nên mặc dù dáng dấp của Trư Bát Giới có chút dọa người nhưng nàng không sợ.
Đồng thời, Bách Hoa Tu cũng tò mò không thôi, nhóm người này thật sự “quái lạ”,nào là heo yêu, hầu tinh, thậm chí bạch cốt yêu cũng có, quá kỳ quái.
Đội ngũ thỉnh kinh tiếp tục lên đường, bởi vì trên lưng Long Quy rất lớn, nhưng Đường Tăng lại không cho Bách Hoa Tu lên càng không có thái độ thân sĩ nhường vị trí cho Bách Hoa Tu.
Nên dọc đường, Thanh Dật dùng ngôn ngữ sỉ vả hắn, nói hắn để cho đại mỹ nữ đi bộ cũng không biết xấu hổ, nhưng hắn làm bộ không nghe thấy.
– Không nhìn ra bần tăng là đang cố gắng chống ế cho Bát Giới sao? Chút nhãn lực này cũng không có.