Chap 22.2: Dương Anh và Thu Thủy
– Sao ngươi không tránh?
– Chúng tôi đến đây không phải để đánh nhau, nếu có đánh cũng không thắng được Dương bang chủ, và cho dù có thắng cũng không ra khỏi đây được. Vả lại, đường kích vừa rồi không có sát khí. Vậy thì tránh làm gì?
– Ngươi tinh tường đó, không bù cho cô ta.
– Trúc Linh muội vì lo sợ Dương bang chủ đả thương tôi nên mới ra tay, mong bang chủ niệm tình bỏ qua cho.
– Ta không trách cô ta. Nhưng võ công cô ta còn quá tệ, với bằng đó nội lực, đánh với một vị hộ pháp của ta còn chưa thắng, làm sao bảo vệ được Hùng ca.
– Ngũ hành tương sinh tương khắc, mỗi võ công lưu phái có một ưu nhược điểm riêng. Chúng tôi là bổ sung cho nhau. Trúc Linh muội võ công có những khuyết điểm riêng nhưng lại rất am hiểu chuyện lễ nghĩa triều đình, mối quan hệ tốt với các vị trượng bối.
– Ngươi nói đúng, việc nào cũng có lợi riêng. Tại sao ngươi lại nói rằng đánh thắng được ta thì ngươi không thể ra khỏi đây được?
– Dưới sảnh này là một cơ quan bí mật, cách bố trí các khu vực ngoài kia cũng là dạng các cơ quan, nếu thay đổi một chút là chúng tôi không tìm được đường ra, hơn thế nữa việc thuyền bè qua lại ở đây là do các vị kiểm soát. Chúng tôi bị động hoàn toàn.
– Ngươi khá lắm! Người như ngươi quả thật bây giờ rất hiếm có.
– Bang chủ cười chê Thu Thủy rồi. Đối diện với bang chủ và tự nhìn lại mình, Thu Thủy tự cảm thấy cả đời cố gắng cũng không dám so bì.
– Ta thấy ngươi xứng đáng làm thê tử của Hùng ca hơn cô ta nhiều.
– Miệng nữ nhân giang hồ không bằng giai nhân, tay thôn nữ không bằng tay vũ nữ, Thu Thủy tự biết lượng sức mình. Dương bang chủ mới là người mà chúng tôi cảm thấy xứng đáng nhất, nơi có Dương bang chủ, ít nhất Đường Hùng cũng gọi là nơi để VỀ.
– Chàng nói vậy thật sao?
– Phải. Cả ba chúng tôi có cố gắng cả đời cũng không thể bằng Dương bang chủ được. Đàn ông khắp thế gian, bôn ba giang hồ, bốn bể là nhà. Nhưng khi họ có một nơi để VỀ tức là ở đó có một người khiến họ cảm thấy yêu thương, cảm thấy bình yên, là nơi mà họ có thể lặng trong bão tố cuộc đời, là nơi họ có thể cười trong nụ cười của hạnh phúc. Thu Thủy cảm thấy ghen tỵ với niềm hạnh phúc mà Dương bang chủ đang có.
– Sinh thần của ngươi là khi nào?
– Kỷ mùi, mùa thu năm thứ mười ba Tống hoàng đế. Sao Dương bang chủ lại hỏi về điều đó?
– Thu Thủy! Cảm ơn muội đã cho ta hiểu, dù chàng đi đâu cũng nhớ về ta, cũng yêu thương ta. Đối với ta, chỉ bấy nhiêu là niềm hạnh phúc rồi.
– Dương bang chủ…
– Đừng gọi ta như thế, gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào.
– Dương …
– Lại nữa rồi!
– Tỷ tỷ!
– Giang hồ khó tìm được tri kỷ. Thu Cúc! Mau ẵm công tử ra đây!
Thu Cúc ẵm Dương Đỉnh Thiên trên tay. Một bé trai khôi ngô tuấn tú, vầng trán rộng, đôi lông mày đậm, lỗ mũi thẳng và cao. Thu Thủy thích thú nhìn ngắm đứa trẻ. Dương Anh cho phép Thu Thủy được ẵm Đỉnh Thiên, nàng vui sướng nâng niu đứa bé như con ruột của mình.
– Tỷ tỷ, nó tè ra muội rồi.
– Ha ha ha! Người xưa nói con trẻ thường lây, biết đâu muội cũng sắp có con trẻ.
Thu Thủy đỏ bừng mặt không dám nói gì. Nàng giật mình khi nghe câu nói true đùa của Dương Anh. Phải, sao nàng không nghĩ tới việc có một đứa con với chàng chứ.
– Thôi nào, ta nói đùa thôi, việc gì phải căng thẳng như vậy. Nếu Đỉnh Thiên có một người huynh đệ thì ta càng vui chứ sao. Thu Cúc, ẵm công tử vào trong đi.
Dương Anh trầm ngâm ngồi xuống ghế. Cô lặng nhìn Thu Thủy, cũng đang suy tư gì đó, Trúc Linh còn nằm bất tỉnh trên sàn.
– Trước khi cô ta tỉnh dậy, ta muốn muội hứa với ta một việc.
– Tỷ tỷ cứ nói.
– Việc hôm nay muội giữ kín. Xem như Thiên Vương bang và mọi người ân đoạn nghĩa tuyệt.
– Bang chủ muốn âm thầm giúp đỡ chúng tôi mà không gây ra hiềm khích với các môn phái khác sao?
– Ngươi đúng là người hiểu chuyện.
– Vậy khi cần kíp, làm sao chúng tôi có thể nhờ cậy đến Thiên Vương bang?
– Đây là lệnh bài. Khi cần thiết nhất, muội hãy sử dụng, Vương Tá hoặc Cổ Bách sẽ ra tay.
– Bang chủ…
– Muội lại xem ta là người ngoài rồi. Muội là nương tử của chàng, ta chẳng lẽ lại kém cạnh các người. Xem như chúng ta cùng chung sức với tướng công hoàn thành di nguyện của cha vậy. Chẳng lẽ muội lại từ chối Dương Anh tỷ sao?
– Thu Thủy đa tạ tấm chân tình của Dương Anh tỷ!
– Ấy! Đứng lên đi. Ta còn chưa nói hết mà. Bây giờ chắc muội và Trúc Linh còn phải chịu khổ thêm vài ngày nữa, nhưng phải kiên trì nhé.
– Chịu khổ???
Thu Thủy ngước lên thì Dương Anh hét lớn tung chưởng đánh nàng bật ra. Giữa sàn nhà hiện ra một cơ quan, đẩy Thu Thủy và Trúc Linh xuống một hầm nhỏ.
– Người đâu! Hai tên này muốn ám toán ta! Giam chúng vào hầm tối, giao cho Hạ Thành hành quyết. Từ nay ta và Đường Hùng ân đoạn nghĩa tuyệt, mọi tín vật của hắn không có giá trị từ hôm nay.
Sau khi Thu Thủy bị giam vào hầm, cô lờ mờ hiểu ra chuyện. Trúc Linh tỉnh giấc hơi bất ngờ vì còn sống sót, nàng thấy Thu Thủy bị nội thương do dính chưởng của Dương Anh nên vô cùng lo lắng. Vài ngày sau Cổ Bách xuất hiện cứu thoát họ khỏi hầm tối. Theo sự hướng dẫn của Vương Tá, họ trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Vương bang, trên đường về Thành Đô tìm Đường Hùng.