Chap 21.9: Diện kiến Dương Anh
Thu Thủy và Trúc Linh dừng ngựa trước bến tàu. Ba Lăng huyện dưới sự cai quản của Thiên Vương bang quả là một nơi trù phú thịnh vượng. Người dân đâu đâu cũng biết ơn Thiên Vương và Dương bang chủ. Cả hai cô gái từ từ bước tới phía cầu tàu.
– Hai vị cô nương muốn đi đâu?
– Chúng ta muốn đến Thiên Vương đảo, phiền huynh giúp cho.
– Hai người ở nơi khác tới đây sao?
– Chúng tôi từ Đại Lý đến, có việc muốn thỉnh giáo Dương bang chủ.
– Việc của Thiên Vương bang, chúng tôi không thể giúp. Nhưng nếu hai vị muốn đi thì tôi sẽ đưa hai vị đến chỗ của Dương Hữu sứ, ông ấy sẽ quyết định.
Thuyền phu chèo nhẹ thuyền xuôi theo bờ Động Đình hồ, đến một cầu tàu khác. Để đến được đây, chỉ có cách đi thuyền, thảo nào thiên binh vạn mã triều đình khó mà lọt qua được. Một tên đệ tử Thiên Vương bang bước ra lễ phép.
– Các vị thông cảm. Chúng tôi không thể để người lạ vào đảo, đặc biệt là phái nữ.
– Mong huynh giúp cho. Tiểu muội là Lệ Thu Thủy của Thúy Yên môn, có chuyện cần gặp Dương bang chủ. Đây là tín vật.
Tên đệ tử cầm tín vật trong tay, băn khoăn gì đó, bước vào trong bàn bạc, rồi trở ra ngoài.
– Mong hai vị thứ lỗi! Tín vật này chúng tôi chưa hề thấy qua. Cảm phiền hai vị quay về cho.
– Là chuyện gì vậy? – Dương Hồ từ dưới thuyền bước lên.
– Thưa Dương hữu sứ! Họ nói muốn tìm gặp bang chủ, có tín vật nhưng thuộc hạ chưa nhìn thấy cái này bao giờ nên không thể …
– Ngươi lui vào trong đi. Đây là tín vật của Đường công tử. Sau này những người có tín vật này, phải báo ngay để ta tiếp đón.
– Gặp được Dương hữu sứ quả là may mắn cho tỷ muội chúng tôi.
– Dương Hồ vì bận nhiều việc nên không kịp tiếp đón hai vị, thất lễ rồi. Chẳng hay hai vị đây là?
– Tiểu muội là Lệ Thu Thủy của Thúy Yên môn, còn đây là vị muội muội kết nghĩa, chúng tôi đều là bằng hữu của Đường Hùng huynh, hôm nay vì lời dặn dò của huynh ấy mà đến gặp Dương bang chủ.
– Ra là Hải đường sứ giả. Thiên Vương bang tiếp đón không tốt, thật là hổ thẹn. Người đâu! Chuẩn bị một chiếc thuyền tốt nhất, nội trong một canh giờ phải đưa hai vị đây về Thiên Vương đảo.
Thiên Vương đảo hoa thơm ngào ngạt, không khí hết sức dễ chịu. Bên trong sân, từng đội quân miệt mài luyện võ. Vừa đặt chân đến cổng lớn, họ đã được Lộ Vân Viễn đón tiếp hết sức trang trọng.
– Lệ sứ giả đường xa vất vả, Thiên Vương bang đón tiếp không chu đáo rồi.
– Vị huynh đài đây chẳng phải là Lộ hộ pháp dưới trướng Dương bang chủ sao? Huynh khách khí rồi.
– Vân Viễn không dám. Mời hai vị vào tiền sảnh nghỉ ngơi. Bang chủ hiện nay đang bận chăm sóc cho công tử nên chưa thể gặp các vị ngay được.
Thu Thủy quay sang nhìn Trúc Linh, họ đều đang băn khoăn không biết công tử đó là ai. Nhưng lúc này họ còn kinh ngạc hơn khi thấy cơ ngơi đồ sộ của Thiên Vương bang. Dù chỉ mới khôi phục được hơn 3 năm, nhưng những tòa nhà, cung điện, phòng ốc hết sức khang trang, từng khu vực được bố trí chặt chẽ, hài hòa không thừa không thiếu. Trong bang hoàn toàn là nam nhân nhưng lại được chỉ huy bởi một nữ nhân. Tài trí của Dương Anh xưa nay đã được nghe nhiều, nhưng đặt chân đến đây cả hai mới thực sự cảm thấy những lời đồn thổi ngoài giang hồ thậm chí còn thua xa thực tế.
Dương Anh bước ra từ tẩm cung, Thu Thủy có vẻ gì đó hơi giật mình băn khoăn. Nhưng nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bước lên chào hỏi.
– Lệ Thu Thủy nghe danh Dương bang chủ đã lâu, hôm nay có dịp diện kiến, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
– Trúc Linh là người của Vu Sơn, rất cảm kích tài năng của Dương bang chủ.
– Hai vị đa lễ rồi. Xin mạn phép Dương Anh có lời hỏi thăm sức khỏe đến Doãn bang chủ và Hắc Điểu tiền bối.
– Đa tạ Dương bang chủ, chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời.
– Ta nghe nói hai vị vì chuyện của Đường công tử mới đến đây. Không biết hai vị và Đường huynh có mối quan hệ như thế nào?
– Chuyện này hệ trọng, mong Dương bang chủ …
– Mọi người lui ra cả đi. Ta muốn nói chuyện riêng với hai vị đây.
– Còn …
– Hai vị hình như không rõ lắm, Lộ hộ pháp là người mà ta tin tưởng, không có chuyện gì mà không thể cho huynh ấy biết cả.
– Thu Thủy kính mong Dương bang chủ toại nguyện, đây là lời dặn dò quan trọng, Đường huynh đã căn dặn nhiều lần là chỉ nói riêng với một mình bang chủ.
– Thôi được rồi. Vậy thì mời hai vị về tẩm cung của ta. Lộ hộ pháp, phiền huynh đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi và tiếp đón hai vị đây chu đáo.
– Thuộc hạ rõ.
Theo sau Dương Anh, Trúc Linh bắt đầu nhận ra điều gì đó, nhưng quay sang thì Thu Thủy ra ám hiệu không được để lộ. Cánh cửa tẩm cung vừa đóng lại, Dương Anh ngồi trên ghế, Thu Thủy và Trúc Linh cũng được mời ngồi nhưng hai người chủ động quỳ sụp xuống.
– Hai người làm gì vậy? Mau đứng lên! Nếu có đa lễ thì cũng ở đại điện, nhưng Thiên Vương bang ta xưa nay cũng không nhận đại lễ như vậy.
– Đây không phải đại lễ bang phái, chỉ là một chút tình riêng, hai chúng tôi muốn tạ lỗi cùng Dương bang chủ.
– Chuyện gì cũng từ từ bàn bạc. Ta nghe nói Hùng ca bị ngã xuống động mất tích, mấy ngày nay cũng mất ăn mất ngủ, hai người là bằng hữu của huynh ấy, có cơ hội kề cận chăm sóc thì ta còn phải cảm tạ ân tình.
– Dương bang chủ …
– Thôi bỏ qua đại lễ đi, ta còn chưa biết Đường huynh kết nghĩa với hai người như thế nào, ngồi lên rồi nói chuyện.
Thu Thủy hít một hơi dài, có lẽ rào trước đón sau với Dương Anh là vô ích, với tính khí của cô ta, không thể nào nói chuyện lòng vòng được.
– Dương bang chủ, thật ra chúng tôi không phải là bằng hữu bình thường với Đường Hùng.
– Ta biết, chỉ có những người mà Hùng ca xem như huynh muội, như người thân thì huynh ấy mới giao tín vật của ta cho thôi.
– Chúng tôi và huynh ấy là phu thê.
– Ngươi nói sao ???
– Ý của Thu Thủy tỷ là chúng tôi và Đường Hùng tuy không kết bái nhưng vẫn sống với nhau như phu thê.
– Các người đến đây để nói điều xằng bậy này sao? Các người mau ra khỏi đây.
– Dương bang chủ! Thu Thủy và Trúc Linh hôm nay đến đây để tạ lỗi với bang chủ. Mong bang chủ để Thu Thủy nói hết lời.
– Ngươi nói đi! Nếu không đừng trách Thiên Vương đảo này đi dễ khó về.
Dương Anh phóng vút cây Phá Thiên Kích ghim chặt hai cánh cửa lại, máu nóng dồn lên, cô vô cùng tức giận.