Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 84: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 84:

Chap 21.6: Chuyện gia đình

Tiếng gọi của Thanh Hường làm Hùng khựng lại. Chàng vội vã kéo cái quần rách nát lên, vơ một ít cây cỏ dại che cho Phù Dung.

– Ta ở đây, có bị thương một chút, nhưng vẫn ổn.

Nghe tiếng của Hùng, mọi người mừng rỡ lao tới. Thu Thủy vấp phải hòn đá ngã nhoài ra phía trước, Trúc Linh và Thanh Hường vội dìu nàng dậy, cả ba mừng mừng tủi tủi nước mắt giàn giụa.

– Tướ..n…g … Đường Hùng! Huynh không sao chứ? Trúc Linh mau lấy áo, mau mang lửa lại đây.

– Ta không sao, con nhà võ, bấy nhiêu thì xá gì chứ. Nhờ mọi người chăm sóc cho cô gái kia trước đi. Cô ấy bị thương nặng hơn ta.

Trúc Linh tiến đến lấy vải quấn cho Phù Dung, ân cần chăm sóc cô gái lạ mặt này. Thu Thủy còn đang quan sát trong động, còn Thanh Hường thì quấn lấy Đường Hùng.

– Huynh không quan tâm mấy người ở ngoài lo lắng, chỉ quan tâm mỹ nhân trong động thôi.

– Thanh Hường, nàng lại như vậy rồi. Thấy người gặp nạn ra tay giúp đỡ là chuyện bình thường mà.

– Huynh lúc nào mà chả có lý do.

– Đường Hùng huynh quả là nhân tài, ở trong này mà cũng tự tồn tại được 5 ngày, lại có thể làm hại trăm dân Giang Tân ngoài kia.

Ánh mắt nháy nháy của Thu Thủy làm Hùng hiểu ra điều gì, đặc biệt là thái độ khách khí của ba nàng nương tử từ nãy đến giờ. Chàng chưa cần biết sự tình ra sao, cũng phụ họa theo cho đúng kịch, điều gì Thu Thủy sắp đặt hẳn đã có chủ ý cả rồi.

– Lệ sứ giả thông cảm, để nhờ người giúp đỡ thật nhanh, phải làm chuyện thật kinh động. Nhưng Đường Hùng đã cố tình gia giảm độc tố chỉ làm cá chết chứ không gây tử vong cho người. Với y thuật của Thiên Vương bang bây giờ, đối phó với độc tính này đâu phải chuyện khó.

– Cổ Bách chúc mừng Đường công tử đã bình an. Mấy ngày qua mất ăn mất ngủ, Cổ Bách ta cũng đã hoàn thành sứ mệnh bang chủ giao cho.

– Cổ tả sứ khách khí rồi, Đường Hùng đã làm phiền mọi người trong bang, sau này nhất định sẽ báo đáp.

– Ân tình của Đường công tử dành cho Thiên Vương bang chúng tôi còn chưa đáp đền hết, làm sao dám nhận hai chữ báo đáp của cậu.

– Hùng ca! Đại tỷ! Cô gái này đột nhiên xuất huyết vết thương.

– Để ta xem.

Hùng tiến đến bắt mạch cho Phù Dung. Mạch tượng rối loạn, có chảy máu trong. Chắc là do lúc nãy kích thích cao quá, máu huyết lưu thông mạnh, ép vào mạch mới liền bên trong.

– Đưa cho ta một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan.

– Huynh còn chưa dùng nữa đó. Sao cứ phải cứu cô ta?

– Thanh Hường, cứu người là quan trọng, muội lớn một chút đi.

Thanh Hường giận dỗi bỏ ra xa. Trúc Linh và Thu Thủy nhìn không nói gì, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Sau khi mọi người đưa được Hùng và Phù Dung ra ngoài, họ trở về khách điếm nghỉ ngơi. Hùng kể lại cho mọi người nghe về thời gian ở trong động, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện tình cảm giữa chàng và Phù Dung.

– Cổ tả sứ! Đã làm phiền ông nhiều rồi. Ta muốn trò chuyện riêng với ba vị bằng hữu đây. Phiền ông và Lưu đường chủ quan tâm cô gái kia giúp ta.

– Cổ Bách cáo lui. Có chuyện gì công tử cứ truyền đạt.

– Đa tạ Cổ tả sứ.

Cổ Bách đi khỏi. Thu Thủy bước ra đóng cửa lại. Cả ba cô gái bắt đầu nhìn Hùng với ánh mắt dò xét.

– Đại tỷ! Tỷ lớn nhất ở đây, tỷ chủ trì đi.

– Trúc Linh, chuyện gì mà chủ trì, mà sao mọi người nhìn ta như vậy?

– Đường công tử của Thiên Vương bang quả là không bình thường, đến Cổ Bách vang chấn thiên hạ cũng phải phục tùng. Dương bang chủ của Thiên Vương bang cũng quan tâm đến chàng lắm đó.

– Thanh Hường! Muội đừng nói chuyện kiểu đó nữa, giờ chỉ có 4 chúng ta, tỷ nghĩ nên để tướng công kể hết mọi chuyện. Quan trọng là biết nội tình để xử lý việc hiện tại chứ không phải để chì chiết nhau.

Cả 4 người chùng xuống. Hùng biết không thể giấu giếm được gì thêm nên đem tất thảy mọi chuyện về chàng và Dương Anh kể cho ba vị nương tử nghe. Bức thư Dương Anh gửi chàng chưa kịp đọc thì đã bị mất nên không thể kể thêm.

– Chàng quả là ghê gớm, cưỡng hiếp bang chủ Thiên Vương bang ngay tại tẩm cung. Chuyện này mà đồn ra ngoài …

– Thanh Hường! Tỷ đã nói là muội phải cẩn trọng lời nói mà. Chúng ta bây giờ phải vì đại cuộc. Mấy ngày nay chuyện của tướng công đã làm kinh động quá nhiều rồi.

– Muội xin lỗi!

– Vậy chúng ta phải xử lý làm sao với Thiên Vương bang, chẳng lẽ giấu họ mãi sao. Chúng ta giấu một ngày nhưng giấu làm sao được cả đời. Còn bôn tẩu giang hồ họ sẽ biết ngay thôi.

– Trúc Linh nói có lý, ta sẽ viết thư gửi về cho Anh nhi ngay. Chỉ cần nàng ấy hiểu rằng cả 4 người chúng ta luôn yêu thương chăm sóc lẫn nhau, chắc nàng ấy sẽ không giận.

– Vấn đề không phải là Dương bang chủ có giận hay không. Vấn đề là làm sao để cô ấy không buồn.

– Ta nghĩ chỉ có thể là ta về thăm Anh nhi vài hôm, nói rõ sự việc với cô ấy mới được thôi.

– Muội có ý này. Không biết mọi người nghĩ sao. Muội sẽ đến Thiên Vương đảo gặp Dương bang chủ một chuyến. Mọi người cứ về Thành Đô đợi tin. Dù sao tướng công cũng phải đến Thành Đô tìm công tử Tiếu. Mười ngày nữa chúng ta gặp nhau ở Thành Đô.

– Không được, muội đi một mình ta không yên tâm.

– Vậy để muội đi với đại tỷ – Thanh Hường nhanh nhảu.

– Thanh Hường, để tỷ đi cùng với đại tỷ. Dù sao thì Cổ bá bá và tỷ cũng là chỗ quen biết, ít ra cũng dễ xử lý.

Thấy Trúc Linh đứng dậy ko ngần ngại xung phong, Hùng cũng dịu lòng xuống, dù sao thì với tài trí và võ công của họ, giang hồ sóng gió cũng khó lòng níu chân.

– Vậy chúng ta ngay ngày mai sẽ lên đường. Giao tình giữa ta và Thiên Vương bang có giữ được hay không đành phó thác vào hai muội vậy.

– Tướng công cứ tin ở thiếp. Nhất định thiếp sẽ làm được mà.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.