Chap 21.3: Manh mối từ vụ cá chết
Người dân ùn ùn đưa nhau vào đại phu, đã có khá nhiều người ngộ độc sau khi ăn phải cá vớt từ sông Dương Tử. Dược điếm của Thiên Vương bang quá tải, Lưu Hồ Vinh vừa từ Đại Lý phủ đến lập tức phải dựng một lán trại để chữa trị cho người dân trúng độc.
– Lưu đường chủ, vất vả cho ngươi rồi, ngươi có biết họ vì sao mà trúng độc không?
– Bẩm Cổ tả sứ, thuộc hạ nghi ngờ do trúng độc từ cá. Từ hôm qua đến giờ cá chết từ tả mạn Dương Tử đã kéo gần đến Đại Lý, thuộc hạ nghi ngờ có kẻ đã đầu độc nguồn nước.
– Ngươi hãy mau cho người canh giữ các khu vực, ngăn không cho người dân đánh bắt, vớt cá chết, tức tốc điều tra nguồn chất độc.
– Đặng Đường chủ đã cho người đi làm việc này rồi, còn chất độc, thuộc hạ nghĩ chúng ta không cần phải điều tra nguyên nhân, chỉ cần tìm ra nơi xuất phát.
– Ngươi đã có manh mối sao?
– Bẩm tả sứ! Lúc còn ở Động Đình hồ, thuộc hạ có đọc được một đoạn dẫn độc từ cốt thủy xà và một số cây cỏ dại, người viết cuốn sách này không ai khác chính là Đường công tử.
– Ý ngươi là công tử đang bị kẹt ở khu vực nguồn Dương Tử, cậu ấy cố tình gây độc chết cá để báo cho chúng ta biết vị trí mắc kẹt.
– Cổ tả sứ sáng suốt!– Ngươi làm tốt lắm, việc chữa trị cho người dân tại đây giao lại cho ngươi, ta và Vũ Vy sẽ dốc sức tìm cho được Đường công tử.
– Cổ tả sứ tín nhiệm, Hồ Vinh cảm thấy hổ thẹn.
– Ngươi khiêm tốn rồi. Việc chữa trị cho người dân phải hoàn toàn miễn phí, ta sẽ có thư về báo các vị Hộ pháp thưởng cho ngươi sau.
– Thuộc hạ tuân lệnh!
Cổ Bách sai người mời ba vị nương tử của Đường Hùng cùng đi tìm. Đã một tuần nay, theo chu kỳ, nước Dương Tử Giang rút xuống vài thước, chảy xiết hơn, gió lùa mạnh từ phía hạ nguồn lên. Trúc Linh đăm chiêu nhìn dòng nước xiết, ông trời phù hộ, vậy là chàng còn sống.
– Cổ bá bá! Chúng ta tìm như vậy có vẻ vô vọng lắm. Làm sao có thể biết Đường Hùng huynh hạ độc tại điểm nào.
– Lúc nãy ta có sai thuộc hạ khoanh vùng những khu vực khả nghi rồi, ta tin là sẽ sớm có kết quả thôi.
– Cổ tả sứ! Theo Thu Thủy phán đoán, nhất định cửa hang động kia thông với một ngõ ngách nào đó của bờ sông này, nhưng không hiểu sao chúng ta tìm mãi mà không thấy lối vào trong động.
– Ta cũng đang băn khoăn về việc này. Với lực lượng đông đảo như vậy mà chúng ta vẫn không tìm được Đường công tử, quả là có tội với bang chủ.
– Xem ra, mối thân tình giữa Dương bang chủ của quý bang với Đường công tử quả là không bình thường.
Thanh Hường buông một câu bỏ lửng đầy hàm ý. Cổ Bách cảm thấy hơi lỡ lời, im lặng nhìn ra xa. Những chiếc thuyền liên tục lao đến, những tên thuộc hạ của Thiên Vương bang báo cáo tình hình liên tục.
– Bẩm Cổ tả sứ! Thuộc hạ đã tìm ra nguồn dẫn chất độc từ một khe suối gần đây, nhưng ở đó gió khá mạnh, hiện chưa tiếp cận được.
– Bẩm Cổ tả sứ! Phía trong động phát hiện một lỗ nhỏ chừng một thước, gió thổi mạnh, không thể chui vào trong.
Tất cả nhìn nhau vui mừng, vậy là cuối cùng đã có điểm chung trong cuộc tìm kiếm. Ánh mắt họ rực lên niềm hi vọng, Cổ Bách sai người dung mọi cách tiếp cận khu vực bắt nguồn chất độc. Đó là một vách đá lởm chởm bên bờ Dương Tử, gió rít mạnh khiến tất cả liêu xiêu, họ cố gắng men theo vách đá đến sát bờ suối nhỏ nơi khởi nguồn độc tố làm cá chết.
– Cổ tả sứ! Chỗ này bình thường ngập nước, chúng ta có thể xác định được nhờ vào vết bọt và vụn gỗ bám trên vách đá. Thu Thủy nghĩ rằng lỗ hổng trong động kia thông với chỗ này, gió là từ đây đẩy vào, chỉ cần tìm được nơi hút gió, nhất định sẽ tìm được lối vào động từ đây.
– Lệ sứ giả tuổi trẻ nhưng tài trí hơn người. Cổ Bách ta thật khâm phục.
– Thu Thủy tỷ, giờ làm sao để tìm lối vào đó.
– Mọi người xem, gió ở đây khá mạnh nhưng chắc hẳn sẽ tìm về một chỗ, là điểm vào động, hãy cho cắt nhỏ từng mảnh vải, gió sẽ hút những mảnh vải này vào một chỗ, tìm quanh chỗ đó nhất định sẽ thấy.