Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 8: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 8:

Lời dặn dò của Doanh Doanh trước lúc chia ly – Chap no sex

Ba năm sau, Tiểu Quỷ Đường Hùng giờ đã là một thiếu niên tuấn tú. Được sự giáo huấn của Doanh Doanh, Đường Hùng ngày càng hiểu biết lễ nghi và đạo luật chốn giang hồ. Chàng biết sử dụng khinh công và hết mực yêu thương cô mình. Hằng ngày chàng vào rừng hái thuốc, xuống chợ đổi hàng và chăm sóc đàn dê trong vườn.
– Doanh cô! Cô xem con lại làm được một loại ám khí mới. Cái này con gọi là Hàm Sa Xạ Ảnh. Nó là một cây nỏ, có thể bắn ra cùng lúc nhiều loại ám khí.
– Hùng nhi! Con đừng đốt cháy giai đoạn. Đoạt Hồn Tiêu con đã luyện tới đâu rồi?
– Hùng nhi mời cô sang đây ạ.
Doanh Doanh bước theo Hùng. Bây giờ nó đã cao to vạm vỡ, nhìn từ phía sau hình dáng giống hệt cha nó ngày nào. Doanh Doanh hạnh phúc đi tới nép vào nó.
– Cô xem con biểu diễn nhé.
Doanh Doanh chăm chú nhìn từng bước đi của Đường Hùng. Từ ngày chuyển sang sử dụng ám khí, Hùng bỏ luôn việc luyện tập sức mạnh, chú tâm vào thân pháp và né tránh. Với thân thủ phi phàm, Hùng bật nhảy lên cao, phóng ra liên tục 7 cây tiêu về phía mộc nhân, 7 chiếc phi tiêu bay ra trúng mộc nhân rồi bật ngược lại, Hùng lao tới tóm gọn.
– Cô à! Đoạt Hồn Tiêu chưa có nhiều uy lực, con nâng cấp lên chiêu thức này có tên là Tán Hoa Tiêu. Tuy nhiên nó khiến con tiêu hao nhiều nội lực. Con đành phải sử dụng sang chiếc Hàm Sa Xạ Ảnh này. Hùng đút phi tiêu vào túi, khẽ lắp chiếc nỏ Hàm Sa vào tay, vận khinh công bay ra xa rồi bắn liên tục về phía mộc nhân. Từng đợt ám khí các loại bay tới tấp vào phía mộc nhân khiến nó bị cụt đi mấy thanh gỗ xung quanh. Doanh Doanh giật mình trước uy lực của chiêu này, nàng giật lùi lại, gương mặt tái đi, run run.
– Chiêu thức này, có…có thể…giết chết bất kỳ…đệ tử Ngũ Độc yếu kém nào.
– Cô quá khen rồi. Con sẽ chỉ dùng nó trong trường hợp nguy cấp. Cô nghĩ cho con cái tên nào hay hay đặt cho nó đi ạ.
– Ta…ta nghĩ con nên…đặt tên cho …nó là Mạn Thiên Hoa Vũ.
Đường Hùng cười hớn hở vui mừng với cái tên thật hay đó. Thử chiêu thêm mấy lần nữa rồi cùng Doanh Doanh vào nhà. Doanh Doanh đăm chiêu nhìn Đường Hùng và nói.
– Hùng nhi! Con đã lớn rồi, ta cũng không giấu diếm con điều gì nữa. Thực sự hiện nay ta cũng chưa biết được cha con còn sống hay đã chết. Ngày xưa lúc còn vào sinh ra tử, cha con thường lui tới Ba Lăng Huyện gặp một người tên Long Ngũ để bàn chuyện thế sự. Chiếc Trấn minh chi liên ngày xưa cha con đổ máu không tiếc thân mình đoạt lấy và bảo vệ hiện nay đang ở Chu Tiên Trấn do một cô bé tên Vân Nhi giữ. Giang hồ đồn đại rằng, đó là một trong 9 bảo vật của Thiên Hoàng Long Khí, người nào có được một bộ trang bị đó thì vận mệnh may mắn suốt đời, sử dụng được tất cả các loại binh khí.
– Di nguyện của cha con???
– Phải! Di nguyện trước khi cha con rời khỏi là con phải đoạt lấy bộ Thiên Hoàng Long Khí, xây dựng Đường gia hùng bá một phương. Với võ công hiện thời của ta, ta nghĩ không còn gì để dạy cho con nữa. Đã đến lúc con ra chốn giang hồ, dùng tài năng của mình, tìm ra bí mật mà cha con đang dang dở, gây dựng cơ nghiệp nhà họ Đường. Doanh cô cũng phải về lại Ngũ Độc giáo chịu tội trước giáo chủ.
– Doanh cô! Vậy là cô định bỏ con sao?
– Hùng nhi! Giáo chủ đã mấy lần cho gọi ta về Ngũ Độc. Suốt mười mấy năm qua, ta vì lời hứa với cha mẹ con mà không tuân mệnh, phá bỏ giáo quy. Bây giờ con đã trưởng thành, ta xem như đã hoàn thành di nguyện của cha mẹ con giao phó. Nếu ta còn lưu lại, e rằng Ngũ Độc giáo sẽ tổn hại đến con.

– Doanh cô! Võ công của con không phải đã tiến bộ lắm rồi sao. Con không sợ ai hết, kẻ nào làm hại đến cô, Hùng nhi sẽ hi sinh để bảo vệ.
– Con quỳ xuống cho ta!
Doanh Doanh tức giận hét lớn. Đường Hùng giật mình, khụy hai đầu gối xuống, quỳ trước mặt nàng. Doanh Doanh rút ra một cây roi quất mạnh vào lưng Tiểu Quỷ, nàng bật khóc.
– Roi này, ta thay mặt cha con đánh con vì tội ngang tàng hống hách. Ta dạy con bao năm rằng núi Phục Ngưu cao nhưng không bằng Thanh Thành, núi Thanh Thành cao nhưng không bằng Điểm Thương. Ta muốn con biết rằng núi cao còn có núi cao hơn. Võ công của con tiến bộ nhưng không phải đệ nhất cao thủ, sống trong giang hồ cần biết khiêm nhường, lùi một bước biển rộng trời cao.
– Hu hu hu! Hùng nhi biết lỗi rồi!
– Roi thứ hai này ta thay mặt mẹ con đánh con vì tội không biết trước sau, không tự vệ bản thân, không tiếc thương máu thịt mẹ cha dành cho. Con được sinh ra trên cõi đời này là do máu thịt mẹ cha con tạo nên mà thành. Con đau xác thịt một thì cha mẹ con đau mười lần. Chữ HIẾU bắt đầu của mọi chữ LỄ-NGHĨA-TRÍ-TÍN, HIẾU phải đi từ TÂM. Con phải hiểu rằng hành động bất hiếu nhất là tự hi sinh và hủy hoại bản thân mình. Con hãy nhớ, dù thế nào cũng phải sống cho thật tốt, không được phụ lòng cha mẹ.
– Hu hu hu! Doanh cô! Hùng nhi hiểu rồi! Doanh cô đừng khóc nữa, Hùng nhi hứa sẽ khắc cốt ghi tâm những điều này. Hu hu hu.
Doanh Doanh vung roi lên định đánh thêm một roi nữa. Nàng bỗng khựng lại, cúi xuống ôm lấy Đường Hùng rồi òa lên khóc.
– Đáng lẽ ta phải đánh con thêm một roi nữa. Nhưng ta không thể ra tay được. Hùng nhi! Con phải là một nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất, không cần hiên ngang trước kẻ địch nhưng phải chính trực trong mọi sự, phải biết đúng sai, để bảo vệ lẽ phải, đôi lúc con phải làm những điều mờ ám, không ngay thẳng. Nhưng con không được quên, sống phải không hổ thẹn lương tâm.
– Doanh cô! Hùng nhi sinh ra đã không cha mẹ, được Doanh cô nuôi nấng từ lúc còn đỏ hỏn. Hôm nay, sắp phải người, xin Doanh cô hãy ngồi lên nhận của Hùng nhi đại lễ.
– Hùng nhi! Con …
– Một lạy này, Hùng nhi thay mặt cha mẹ đa tạ Doanh cô đã cứu giúp gia đình con lúc khó khăn nguy cấp. Một lạy này, con thay mặt cha cảm tạ ân tình kiếp này Doanh cô đã dành cho cha con. Một lạy này, con thay mặt mẹ tạ lỗi cùng Doanh cô. Phần mình, con xin khắc cốt ghi tâm công lao dưỡng dục suốt mười ba năm trời.
Doanh Doanh nhìn Đường Hùng cảm động rơi nước mắt. Nàng khóc to hơn rồi vụt chạy vào trong nhà. Đường Hùng cũng giàn giụa nước mắt nhìn theo. Chàng lao ra sân, hét lớn để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.