Chap 20.9: Cuộc tìm kiếm vô vọng và sự nhạy bén của Thu Thủy
Tiếng kêu la thất thanh của ba cô gái tìm chồng vang vọng khắp một khu hoang vắng Giang Tân thôn. Âm thanh vang lên ban đầu còn lanh lảnh, nhưng sau thì khàn đặc lại rồi mất dạng, họ đã không thể hét lên được nữa.
– Thanh Hường! Muội có chắc là tướng công rơi xuống cái hố này không?
– Muội chắc mà, lúc đó muội còn định nhảy xuống, nhưng miệng hố tối, trơn và hơi lạnh nên muội không dám nhảy.
– Hai muội bình tĩnh đi, chúng ta nên nghĩ cách, nếu cứ gào thét thế này cũng không phải là cách. Thanh Hường, hôm trước muội còn giữ tín vật của Thiên Vương bang không?
– Nó đây.
– Mau vào thành tìm Thiên Vương tướng lĩnh, nhờ họ giúp sức. Ta và Trúc Linh sẽ chuẩn bị một số thứ, ngay đêm nay phải xuống cái hang này tìm tướng công. Sống thấy người, chết phải thấy xác.
Thu Thủy và Trúc Linh mua thật nhiều quần áo vải vóc quấn quanh người. Họ chuẩn bị một sợi dây khá dài để chuẩn bị leo xuống động. Đặng Vũ Vy là đường chủ của Thiên Vương bang ngay sau nghe tin, lập tức rời Thành Đô tới ứng cứu.
– Đặng đường chủ, dây thừng lớn là dây kéo, dây nhỏ là dây ám hiệu. Nếu tôi giật ám hiệu một lần là tôi vẫn ổn, nếu giật hai lần hoặc liên tục thì mau kéo tôi lên ngay.– Lệ sứ giả, việc này nên để thanh niên trai tráng, các đệ tử Thiên Vương làm thì tốt hơn.
– Không cần, Thu Thủy tự biết nặng nhẹ. Đa tạ Đặng đường chủ.
– Đại tỷ, nhớ cẩn thận đó.
Cả đám người lo lắng nhìn theo dáng vẻ của Thu Thủy đang leo dần xuống cửa động. Được một lát, dây thừng bỗng căng lên, giật mạnh, có lẽ Thu Thủy đã trượt tay. Dây ám hiệu giật một giật, mọi người thở phào nhìn nhau. Dây được đưa từ từ xuống. Thu Thủy mò mẫm xung quanh, cây lá bao trùm toàn bộ lối vào, thảo nào tiếng gọi của mọi người không thể lọt vào trong. Nàng vung đoản đao căt những vật cản đường rồi từ từ tiến xuống. Được một lát, người bên trên bỗng dừng dây lại không cho nàng tiếp tục xuống. Nàng giật một lần dây ám hiệu để báo bình an, nhưng không thấy bên trên thả dây nữa. Quá bực mình nàng giật liên tục, ở trên lập tức kéo nàng lên.
– Chuyện gì vậy? Tại sao không xuống nữa?
– Lệ sứ giả, đã hết trăm thước dây, chúng tôi đang đi mua thêm để nối dây, thấy cô giật hai lần tưởng gặp nguy hiểm nên kéo cô lên ngay.
Thu Thủy toàn thân ướt đẫm mồ hôi và nước trong động, khẽ nhìn xuống cửa động lắc đầu.
– Không thấy gì cả, có vẻ còn sâu lắm. Trong đó rất tối, cây cối khá rậm.
– Đại tỷ, chúng ta có thể mang lửa vào đó không? – Thanh Hường lên tiếng.
– Thanh Hường, cái hang nhỏ vậy, mang lửa vào thì sợ thiếu không khí để thở. Lúc nãy đại tỷ cũng có nói là một người vào đó sẽ an toàn hơn cả ba chúng ta mà.
Thu Thủy giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại. Nàng đăm chiêu điều gì đó, rồi bất chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
– Lúc nãy ta ở trong đó cảm nhận gió lạnh ào vào khá dễ chịu, cây cối phât triển như vậy không thể nào thiếu dưỡng khí được. Đặng đường chủ, huynh mau giúp tôi chuẩn bị lửa, chúng ta xuống đó từng người.
Mọi người thắp lửa sáng rực cả khu động, họ đi khắp xung quanh để tìm người nhưng vẫn không thấy.
– Tại sao tìm khắp mà vẫn không thấy Đường công tử?
– Chúng ta đang đứng trên một tán cây lớn, không phải là đáy động.
– Lệ sứ giả nói sao?
– Huynh để ý xem, xung quanh đây chỉ có riêng một cây này mọc, chúng là nhánh từ một cây lớn. Nhất định quanh đây còn một chỗ xuống đáy động, Đường Hùng đã rơi xuống đó.