Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 74: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 74:

– Ta không sợ!

– Vậy nằm đó nghỉ đi.

– Đừng!!! Ta … ta hơi lạnh lạnh…ngươi đi gần thôi nha.

– Võ công cao mà sợ bóng tối, hahaha.

– Ngươi …

Hùng lần mò trong hang động, tìm thức ăn. Bỗng chàng mừng rơn hét lên.

– Chúng ta sống rồi!!! Ha ha ha!

– Sao vậy? Ngươi nói sao?

– Ta thấy một con suối, nhất định là có đường ra ngoài, ha ha ha.

Chàng vội vàng lên bờ suối, tìm mấy hòn đá trắng, ngồi gò ghè với chúng cả một ngày trời, chàng may mắn đánh lên được một ngọn lửa. Ánh sáng le lói khiến cả hang động như cảnh tiên hiện ra trước mắt. Thạch nhũ hằng trăm năm bồi tụ tạo hình như những chóp núi sừng sững vô cùng đẹp mắt.

– Đường Hùng! Tên khốn! Ngươi có nghe ta gọi không hả?

– Ta … ta tạo ra lửa rồi…

Hùng nhanh chân lao đến, chàng giật mình thấy cô gái môi tái nhợt.

– Ngươi sao vậy?

– Rắn …

Cô ta đặt tay lên đùi, thở thều thào chỉ vào vết thương. Một con rắn vừa trườn đi, Hùng nhanh trí phóng phi tiêu trúng đầu, nó chết ngay tại chỗ. Chàng nhìn xuống đùi cô ta, vết răng cắn vẫn còn mới. Hùng nhanh trí rút phi đao, rạch một đường, không ngần ngại dùng miệng hút nọc độc ra.

– Ngươi…

– Nằm im đi, đừng cử động, độc sẽ lan ra nhanh lắm.

– Ngươi không sợ độc sao?

– Ta từ nhỏ đã không sợ mấy độc rắn kiểu này. Ngươi nằm im, để ta mang lửa xuống đây.

Ngọn lửa từ miếng vải áo, quấn lên chút nhựa cây cháy làm cô gái thích thú. Quang cảnh xung quanh quá đẹp, cô ta thích thú ngắm nhìn hang động này, quả là một kiệt tác thiên nhiên ban tặng, một thiên đường dưới chốn nhân gian. Mải mê nhìn quanh cảnh, cô ta quên mất một điều là mình đang hoàn toàn trần truồng. Lúc nãy vì trời tối, thêm băng bó nhiều chỗ nên cô ta cũng không thèm nhờ Hùng mặc quần áo lại giúp. Hùng mặc kệ cô ta đang say sưa nhìn ngắm phong cảnh, chàng thì liên tục rửa mắt trên thân thể cô ta. Một cô gái đầy đặn,giữa hai đùi cô ta là một nhúm lông mượt mà, nhìn vô cùng kích thích.

– Ngươi nhìn gì vậy?

– Ta xin lỗi! Ta chỉ là … ta …

– Giờ ta còn bị thương, ngươi mà dám giở trò, ta cắn lưỡi ngay ngay lập tức.

– Không … ta chỉ là thấy cô đẹp quá nên ta …

– Tên vô lại …

– Để ta mặc lại quần áo giúp cô.

– Ngươi … vậy ngươi tắt lửa đi.

– Cô nương à! Khó khăn lắm ta mới đốt lên được đó.

– Vậy thì mang nó ra xa xa đi. Ngươi không được nhìn ta nữa.

– Được rồi.

– Ta cũng không ngờ trong này lại đẹp như vậy đó.

– Ta còn không ngờ hơn, ngươi lại là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.

– Tên khốn, ngươi còn dám …

Cô ta vung tay định tát Hùng thì chàng chụp tay nắm lại. Cô ta hốt hoảng giật lại nhưng vô ích.

– Ngươi buông ta ra.

– Tay cô lạnh rồi, để ta đi tìm cái gì đốt lên đống lửa.

Tìm mãi mới thấy mấy thanh gỗ nhưng khá to và ướt. Hùng không biết làm sao để đốt chúng lên. Chàng bỗng nảy ra ý tưởng, liền cởi bỏ y phục trên người ra. Cô gái thấy vậy hốt hoảng co người lại.

– Ngươi làm gì vậy? Không được lại gần!

– Cô điên à! Ta lấy áo dẫn lửa để đốt củi.

– Ta vẫn phải đề phòng ngươi.

– Nếu ta muốn, thì cô làm gì thoát được khỏi tay ta. Để ta đốt lửa sưởi ấm. Vài ngày nữa lành lặn rồi ra ngoài.

– Làm sao chúng ta ra ngoài được?

– Ở đây có suối, hôm qua ta còn thấy có cá nữa. Vậy chắc nó sẽ thông với nơi nào đó, chỉ cần men theo suối là sẽ tìm được đường ra.

– Thật vậy sao? Sao điều gì ngươi cũng biết?

– Vì ta mồ côi từ nhỏ, sống với cô cô, việc gì ta cũng phải làm, việc gì ta không biết thì cô cô dạy ta.

– Ta thì không biết những thứ đó, ta sinh ra chỉ để giết người. Ta chưa bao giờ biết đến người thân, ta không cha không mẹ, không gia đình, cuộc sống của ta chỉ có chém giết.

– Cô có thể cho ta biết tên không?

– Ta không có tên? Ta là sát thủ số 7.

Hùng tiến tới bên vách, chàng ngắt một bông hoa Phù Dung cài lên tóc cô gái, mỉm cười.

– Chúng ta gặp nhau, sinh tử nơi này cũng coi như có duyên, ai gọi cô thế nào cũng được, ta gọi cô là Phù Dung nhé. Hang động này, ta cũng sẽ gọi nó là Phù Dung động.

– Ngươi …

– Cô là sát thủ cũng được, là người thường cũng được là ai cũng được, nhưng đối với ta, cô là Phù Dung nhé.

– Ngươi tại sao lại tốt với ta như vậy?

– Vì cô là người đầu tiên ta gặp mà có hoàn cảnh còn đáng thương hơn ta. Ngày xưa nếu như ta mất cha mất mẹ mà không có cô cô chăm sóc, có lẽ bây giờ giang hồ cũng không ai biết đến Đường Hùng này, cũng có thể là số 1, số 2, số 10 hay gì gì đó.

– Ngươi quả thật nghĩ như vậy sao?

– Phải.

– Cảm ơn ngươi! Ta vui lắm, lần đầu tiên trong đời ta biết đến cái tên. Ta, cuối cùng cũng có tên, ta là Phù Dung.

Cô gái bật lên khóc. Hùng tiến tới tựa vai cho cô ta gục đầu vào. Một sát thủ lạnh lùng chỉ biết giết chóc đã mấy lần bị chàng làm cho khóc nức nở. Lửa cháy bập bùng, Hùng nhắm mắt rồi thiếp đi không biết bao lâu mới tỉnh lại.

– Ngươi đừng ôm ta nữa!

– Ta … ta xin lỗi, lúc nãy ta mệt quá nên thiếp đi, cô đỡ đau chưa?

– Ta cử động được chân cũng lâu lâu rồi.

– Sao lúc nãy cô không ngồi dậy?

– Ta … tại ngươi … ôm ta nên …

Trong ánh lửa bập bùng, Hùng thấy hai gò má cô ta ửng đỏ lên. Chắc là cô ta đã tỉnh lại, nhưng vì chàng ôm chặt quá nên cô ta không thể hoặc cũng có thể là không muốn đẩy chàng ra. Hùng giật mình nhìn xuống dưới, khúc thịt cứng ngắc vẫn còn đang đội lên. Thôi rồi, lúc nãy ắt hẳn đã đâm vào cô ta. Phù Dung không nói gì, chỉ im im tủm tỉm cười, gương mặt hiện rõ sự thẹn thùng của một thiếu nữ rung động lần đầu.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.