Chap 20.8: Phù Dung động
Bóng tối bao trùm xung quanh, Hùng thấy toàn thân mình đau buốt, sờ xuống dưới thì xương chân đã gãy, trên người trầy xước hết cả. Chàng mừng thầm sờ trong áo vẫn còn một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan, đang định nuốt vào để trị thương thì nhìn thấy tên thanh niên bên cạnh vẫn còn hôn mê. Đưa tay bắt mạch, chàng thấy hắn còn nặng hơn mình, nội thương từ chiêu Đạt Ma Độ Giang, lại thêm ngoại thương từ cú ngã lúc nãy. Hùng không nghĩ gì cả, vội vàng cho hắn uống thuốc, rồi vơ cây lá gần đó, bó nẹp cái chân gãy của mình lại. Đôi mắt của chàng tốt vậy nhưng nhìn mãi không thấy động này sâu bao nhiêu, chàng rút một cây phi tiêu phóng thử để ước chừng độ sâu nhưng không thấy âm thanh vang lại. Dù sao cũng phải khỏe trước, chàng lần mò trong bóng tối, lấy một vài cây dây leo, thử thuốc trị thương. Nửa ngày trôi qua, Hùng đã tìm được một vài cây thuốc, tên kia đã có phần tỉnh lại.
– Ngươi nằm im đó đi, xem cái xương nào gãy, ta bó lại cho ngươi.
– Ngươi! Ngươi đã cứu ta sao?
– Chứ giết ngươi được lợi gì, ở trong cái hang này, giết ngươi để ta ngửi mùi xác chết à? Chờ ra khỏi đây ta giết ngươi sau.
– Ngươi …
– Kiểm tra xương đi, ta bó lại là vài ngày sẽ lành. Cũng may là ở đây có vài vị thuốc quý.
– Ngươi là đại phu sao?
– Đại phu, tiểu phu hay trung phu không cần biết, đã xuống đây thì ta với ngươi cùng hội cùng thuyền, khỏe mạnh rồi còn giúp nhau thoát ra chỗ khốn này. Xong rồi chém giết tính sau.
– Xương đùi, xương sườn, xương vai của ta đều bị gãy cả.
– Được rồi, ngươi chờ ta một chút, ta sẽ lấy thuốc rồi bó lại cho ngươi.
– Ngươi tự làm sao?
– Ngươi có bị thần kinh không? Ở đây có ta và ngươi, không lẽ ngươi tự làm. Ta gãy chân, nhưng tay thì còn khỏe. Chờ tí, ta kéo ngươi lên chỗ này khô ráo, nằm dưới đó một tí cảm lạnh chết trước vết thương.
Hùng khẽ tiến tới kéo hắn lên một tảng đá lớn gần đó, chàng bẻ một khúc cây nhỏ làm gậy chống để đi lại. Lấy thuốc đủ, chàng bỏ vào miệng nhai và tự đắp vết thương cho mình.
– Chờ chút ta sẽ chữa cho ngươi, nhưng vấn đề là ta phải khỏe trước, rủi ta có làm sao thì cũng không làm hại cho ngươi?
– Ngươi thử thuốc sao?
– Cũng gần như vậy, nhưng tỉ lệ thành công cao.
– Ta là kẻ thù của ngươi mà
– Đối với hành y, không kiêng nể thù hay bạn. Ta luôn quan niệm ai cũng là con người, có mạng sống, cứu hết.
– Ngươi thật là nhân hậu.
– Ha ha, ta cũng ác lắm đó. Tại ngươi chưa biết thôi. Cả nửa ngày mà ta chưa biết tên ngươi. Ta là Đường Hùng, còn ngươi tên gì.
– Tên ngươi thì ta biết rồi, còn tên ta, ngươi không cần biết.
– Ta còn phải cứu ngươi nữa đó, đừng có thái độ như vậy.
– Ta không thích, thế thôi.
– Ha ha, ngươi cứ như con gái vậy.
– Ngươi…
– Thôi, để ta xem xương gãy thế nào.
– Ngươi làm gì vậy?
– Tên khốn này, ta đang xem ngươi bị thương thế nào, sao lại đánh ta?
– Ngươi có thể không đụng vào người ta không?– Đúng là thần kinh mà, không đụng thì làm sao mà khám.
– Ta …
– Ngươi làm gì mà run vậy, để ta xem…
Nói đoạn Hùng đưa tay nắm lấy tay hắn gì xuống. Chàng sờ xuống đùi hắn, thấy hai xương đùi một bên gãy, một bên dập. Xương vai thì gãy một bên, khiến cánh tay bên trái liệt hoàn toàn. Chàng sờ xuống xương sườn, hai cái bị gãy, bỗng chàng khựng lại.
– Ngươi … cô … là con gái …
– Ngươi là tên khốn, bấy nhiêu đủ chưa hả.
Cô ta bỗng bật khóc. Hùng bối rối không biết làm gì trong lúc đó. Dù là trong bóng tối, chắc hẳn cô ta không thấy, nhưng chàng cũng không dám nhìn cô ta. Im lặng hồi lâu, cô ta bỗng lên tiếng.
– Ngươi định bỏ ta nằm thế này mãi sao?
– Nhưng … ta thành thật xin lỗi ngươi … ta không biết …
– Sờ thì ngươi cũng sờ rồi, giờ thì mau băng bó lại cho ta. Ra khỏi đây ta giết ngươi cũng chưa muộn.
Hùng cẩn thận cởi áo cô ta ra, băng bó nẹp những chỗ xương gãy rồi bước ra một đoạn xa.
– Nè, ngươi đi đâu vậy?
– Ta đi tìm thức ăn. Ta không bỏ ngươi ở lại đâu, giúp người giúp cho trót mà.
– Ngươi có thể cho ta đi cùng không? Ta …
– Ngươi sợ sao?