Chap 20.7: Đường Hùng gặp nạn
Ngay sau khi trở về bàn bạc mọi chuyện, sáng sớm hôm sau, Hùng cùng ba vị nương tử gấp rút chuẩn bị hành trang để lên đường. Họ ra đến cổng thành thì lập tức bị chặn lại.
– Mấy con chuột các ngươi, xem hôm nay chạy đâu cho thoát.
– Sư thái! Chẳng lẽ cứ phải đuổi cùng giết tận bọn ta?
– Tiểu tử, chỉ cần ngươi giao nộp con nha đầu Cái Bang kia, chúng ta đường ai nấy đi.
– Nếu ta không giao thì sao?
– Vậy thì xem như hôm nay ta đại khai sát giới.
Diệu Thiền vung kiếm lao vào, từ đâu một nam nhân xuất hiện vung chùy đỡ đường kiếm sắc bén đó. Ông ta quay lưng lại với Diệu Thiền, chắp tay trước Đường Hùng.
– Công tử! Việc ở đây cứ để thuộc hạ lo.
– Cổ tả sử, vậy làm phiền ông rồi.
– Đây là thư của bang chủ, mong công tử luôn bình an.
Lưỡi kiếm từ Diệu Thiền lại lao đến. Cổ Bách xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Diệu Thiền, bà ta có chút hốt hoảng, thu kiếm lại, đôi mắt nhìn Cổ Bách rưng rưng. Hùng và ba vị nương tử lập tức rời khỏi Đại Lý. Diệu Thiền toan đuổi theo.
– Nàng đi thật sao?
– Cổ Bách…huynh…
– Hai mươi năm không gặp, chẳng lẽ không nói một câu nào mà đi sao?
– Muội … muội … còn có việc phải làm…
– Tú nhi! vì ta, để họ đi được không?
Cổ Bách tiến tới nắm lấy tay Diệu Thiền giữ bà ta lại. Diệu Thiền buông thõng tay, kiếm rơi xuống đất, hòa theo là đôi dòng lệ chảy dài từ khóe mắt. “Tú nhi” – tiếng gọi mà 20 năm nay Diệu Thiền lại được nghe. Cổ Bách vận khinh công kéo theo Diệu Thiền mất dạng trong làn sương buổi sáng.
Hùng dựa lưng lên thuyền, cất tiếng hát lanh lảnh giữa làn sương. Trúc Linh rút tiêu ra thổi phụ họa, Thanh Hường và Thu Thủy cũng rộn ràng bè theo, cảnh tượng hết sức vui tươi, thanh bình.
Khát khao trong thời trai nguyện quyết tâm vì ước mơ, cùng từng người đua tranh giấc mộng anh hùng . Bao tích xưa vọng mãi, thắp sáng lên niền tin bờ vai nỗi ưu phiền, cho tương lai màu xanh thắm tươi…hà ha há ha hà…Mãi nắm tay cùng nhau cùng sớt chia chuyện thế nhân, cùng đồng hành bên nhau sống trọn nghĩa tình, bao tháng năm vọng thắm, nước mắt vẫn còn trần gian lắm u sầu, nghe trong tim vọng vang chứa chan..hà ha há ha hà…Muộn phiên muôn nơi vẫn đọng trong lòng, đời phù du xin vì nhau có nhau. Tranh với đêm từng tia nắng sớm, để đời sau ngàn năm .. lẫy lừng…
Thuyền vừa cập bến Giang Tân thôn, cả bốn người đã thấy ở cổng có người “đón tiếp”.
– Tướng công! Là lão hòa thượng hôm trước.
– Lão này không khó đối phó, nhưng nàng xem điệu bộ của tên nhóc đi cùng, hắn không phải tầm thường. Nếu có động thủ, lão hòa thượng đó giao cho nàng và Trúc Linh, ta và Thanh Hường sẽ tương kế tựu kế với tên kia. Sau khi xong, gặp nhau ở xa phu.
Sau khi bàn bạc, cả bốn người không ngần ngại bước tới gần những người “săn đón”.
– Hôm trước gặp nhưng chưa kịp hỏi cao danh quý tánh của đại sư, thật là thất lễ.
– Tên nghiệt chủng, ta nghe nói ngươi đang giữ tấm bản đồ SƠN HÀ XÃ TẮC, mau giao nộp thì ta cho đường sống.
– Các hạ đây không biết có phải là Không Tịch đại sứ hay không?
– Con ranh! Ngươi cũng có mắt nhìn người đó, xem như cũng có hiểu biết.
– Tiểu nữ từ nhỏ đã theo sư phụ luyện công trên Vu Sơn, cũng biết đôi chút về cao thủ trong võ lâm.
– Ngươi là đệ tử của tên Hắc Điểu đó sao? Hừ! Vậy thì hôm nay ta càng không thể tha.
Không Tịch lao vào tấn công Trúc Linh tới tấp. Quyền pháp thiếu lâm lực quá mạnh như muốn áp đảo cô gái. Thanh Hường quăng sang cho Trúc Linh cây bổng, nàng lập tức thi triển Cái Bang bổng pháp áp chế lại Không Tịch, trận chiến liên tục đảo chiều, không phân thắng bại.
– Con ranh, mới còn trẻ tuổi mà đã đánh ngang được với ta, tên ăn mày đó cũng biết dạy dỗ đệ tử lắm.
– Đa tạ đại sư khen ngợi, giờ thì mời tiếp chiêu.
Trúc Linh tiếp tục gia tăng tấn công. Hai bên lại đấu chiêu liên tục. Tên thanh niên kia thấy vậy liền phóng sang cho Không Tịch một thanh đao rồi toan lao vào tấn công Trúc Linh. Như phân công từ đầu, Thanh Hường cũng lao vào cản hắn lại. Hùng và Thanh Hường tiến đến dụ hắn dần ra xa ngoài rừng cây. Thân thủ của tên thanh niên này quả thật nhanh nhẹn, hắn liên tục né đường đao của Thanh Hường, mà cẩn thận tránh được bẫy của Hùng đặt bên dưới chân. Thanh Hường bị trúng hai đường kiếm mất máu khá nhiều. Hùng thấy tình thế nguy cấp, vận công lao vào hét lên đánh ra chiêu Đạt Ma Độ Giang, thanh kiếm của tên kia vỡ nát, cường lực quá mạnh khiến Hùng và hắn lao xuống một sơn động gần đó. Thanh Hường vội nuốt một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan, toan lao xuống cứu nhưng cửa động tối om lại ẩm ướt. Nàng hốt hoảng chạy nhanh về thôn tìm Thu Thủy và Trúc Linh.