Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 71: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 71:

Dương Anh nhìn ra xa, lời nói với Dương Hồ như lời nhắn gửi đến ai đó ở phương xa. Mắt nàng hơi ướt ướt, phải, có lẽ chỉ là những làn sương, những giọt nước tung lên từ mạn thuyền mà thôi. Thuyền cập bến tàu, Dương Anh đi thẳng lên hướng bắc, nơi các thuyền phu và thương lái mua bán cá.

– Dương Hữu sứ! Hôm nay lại đi tuần sao? Vị cô nương này là ai vậy? Mới nạp thiếp sao? Ha ha ha! – Một ngư dân nói đùa trêu ghẹo.

Dương Hồ toan nói ra thân phận của bang chủ thì Dương Anh ngăn lại, tươi cười nhìn ngư dân đang cân cá.

– Không nên kinh động mọi người. Chúng ta đi tìm hiểu dân tình, không phải đi rao với thiên hạ rằng ra rời bang ra ngoài.

– …..

– Vị thúc thúc này, thời gian gần đây cuộc sống có khá hơn không? – Dương Anh tiến tới bắt chuyện với một ngư dân.

– Vị cô nương này là người lạ mới đến đây sao? Từ ngày có Thiên Vương bang cai quản, cuộc sống chúng tôi yên bình, không sợ quan phủ ức hiếp nữa. Dương hữu sứ là một người tốt, hôm trước còn cùng huynh đệ Thiên Vương bang đánh chết con kình ngư, giúp ngư dân chúng tôi có thể vào tận sâu trong những khu hẻo lánh đánh bắt cá.

– Đánh bắt cá xong, mọi người có phải cống nạp cho người của Thiên Vương bang không?

– Cô nương! Không biết thì đừng nói dại, chỉ có quan phủ mới như vậy thôi. Không tin, cô cứ vào trong trấn, người dân còn lập một miếu thờ tôn sùng Đức Thiên Vương, cầu cho Dương Anh bang chủ thọ phước vô biên, cứu giúp dân Ba Lăng muôn đời.

– Thật vậy sao? Vậy ta phải đi xem mới được.

Dương Anh cùng tùy tùng toan quay đi thì người ngư dân xách một con cá to gọi lại.

– Dương hữu sứ! Hôm nay đánh bắt được cũng khá, nhân tiện gặp ông ở đây, chúng tôi gửi tặng ông một con để tỏ lòng thành kính.

– Huynh đệ à! Chúng ta chẳng đã có quy định không nhận quà của ngư dân sao? Đừng làm như vậy.

– Ông quá lời rồi, loại cá này có ích cho thê tử của ông. Lúc nãy ta thấy cô ta sắc mặt hơi nhợt nhạt, giống như thiếu máu nên mói chợt nghĩ ra thôi. Bang quy cũng có lúc phá lệ được mà, vì nương tử trước đi.

– Huynh đệ hiểu lầm rồi…

– Thúc thúc! Thúc cũng có gia đình, hãy chăm sóc gia đình trước. Thiên Vương bang có quy định rồi, thúc đừng làm khó Dương hữu sứ, bằng không Dương bang chủ lại trục xuất huynh ấy ra khỏi bang.

Dương Anh cười thân thiện thuyết phục lão ngư dân rồi chào tạm biệt để vào trong trấn xem ngôi miếu của dân chúng lập nên. Bỗng nàng nghe thấy tiếng đao kiếm từ gần đó, quay sang nhìn Dương Hồ, ông ta cũng gật đầu rồi tất cả tiến đến xem tình hình. Một hắc y nhân cầm đao vung lên, đôi vợ chồng nọ ngã xuống, vệt máu in dài trên đất.

– Đã nói giao nộp ngọc bội cho ta sớm thì không sao, giờ ta sẽ giết luôn thằng nhóc này.

Dương Anh lao ra, phóng thương chặn đường đao của hắc y nhân lại, chụp đứa bé lên, ôm vào lòng. Dương Hồ lập tức xuất hiện đánh trả tên hắc y nhân. Hai thuộc hạ của Dương Hồ cũng lao vào truy kích hắn.

– Dương hữu sứ, cứu người trước.

Tên hắc y nhân lao đi, hai thuộc hạ đuổi theo còn Dương Hồ rút ra 2 viên hồi thiên đan cho vợ chồng nọ uống nhưng không kịp.

– Bang chủ! Muộn rồi, họ đã chết!

Đứa trẻ khóc ré lên sợ hãi. Dương Anh ôm nó vào lòng, ra lệnh cho Dương Hồ lập tức quay thuyền về Thiên Vương đảo. Thu Cúc nép gần đó mỉm cười, đưa tiền cho tên hắc y nhân và hai người nọ rồi nhanh chóng lên thuyền. Dương Anh về đến bến tàu, rất nhiều ngư dân biết tin bang chủ Thiên Vương đến Ba Lăng huyện đã chờ sẵn, khấu đầu tạ ơn. Nàng tuyên bố nhận đứa trẻ trên tay làm con nuôi, lấy tên Dương Đỉnh Thiên.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.