Chap 20.6: Gặp Mạc Sầu
Hùng dặn dò Trúc Linh và Thanh Hường ở lại khách điếm chăm sóc cho Thu Thủy. Một mình chàng chạy quanh Đại Lý tìm Mạc Sầu như lời dặn của Long Ngũ. Đang không biết tìm ai, chàng bất chợt thấy một cô bé khoảng 10 tuổi đang luyện đao gần hồ sen. Mỗi đường đao phát ra đầy uy lực, thật không ngờ đó lại là một cô bé.
– Tiểu muội! Đao pháp của muội khá lắm, muốn thử vài chiêu với ta không?
– Huynh là ai? Mạc Sầu tỷ nói muội không được trò chuyện với người lạ.
Buồn ngủ gặp chiếu manh. Đang tìm Mạc Sầu mà con bé này lại biết Mạc Sầu, còn có vẻ rất thân thiết nữa.
– Chúng ta không nói chuyện nữa, vậy chỉ im lặng thử chiêu thôi nhé.
Hùng lao vào dùng quyền tấn công thử. Mỗi đường quyền không hề chạm được vào một sợi tóc nào của cô bé. Hùng kinh ngạc trước thân thủ nhanh nhẹn đó. Bất ngờ đao vung tới, Hùng vất vả tránh né, một đao vung ra sượt ngay mạn sườn của chàng.
– Đừng tưởng người lớn là ăn hiếp được con nít.
– Tiểu muội, ta chỉ muốn thử vài chiêu, không hề muốn đả thương muội.
– Xuất chiêu là đả thương, không có chuyện chiêu thức không gây sát thương. Tỷ tỷ đã nói vậy.
– Đao pháp của muội khá lắm, là võ công của phái nào vậy?
– Là thiếu lâm đao pháp.
Hùng há hốc miệng. Con bé này là nữ, tại sao lại luyện võ công thiếu lâm. Thảo nào lúc nãy nó không nao núng, né được toàn bộ quyền pháp của Hùng. Một con bé mà đã ghê gớm như vậy, không biết Mạc Sầu của Tầm long hội còn ghê hơn bao nhiêu nữa. Đang ngồi đối diện trò chuyện với cô bé, bất chợt Hùng cảm thấy lạnh sống lưng, tiếng la phía sau.
– Xảo nhi! Muội có sao không? Hắn là ai?
Một cô gái mặc quần áo da thú bó sát màu đen, tay cầm đoản đao vung lên tấn công làm Hùng bật ngược ra xa né đòn. Cô gái người khá mảnh mai, bộ quần áo bó sát giống điệp viên thời hiện đại làm hai bầu ngực hiện lên khá rõ.
– Cô nương! Tại hạ chỉ là qua đường thấy hiếu kỳ nên hỏi thăm.
– Mạc Sầu tỷ, huynh ấy không có ý đả thương muội, chỉ là trao đổi võ công thôi.
– Vị huynh đài đây thân thủ cũng khá. Nhưng nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta xin đi trước.
– Cô có phải Mạc Sầu của Tầm long hội.
Mạc Sầu giật mình khi chàng trai biết về mình. Cô khẽ bảo Xảo nhi trở về nhà. Khi Xảo nhi vừa đi khỏi, gương mặt cô ta lập tức thay đổi sắc lẹm.
– Ngươi là bọn chó Kim quốc tìm ta sao? Đừng hòng bắt được ta.
– Khoan đã, cô hiểu lầm rồi. Tại hạ có thư của Long thúc thúc.
Mạc Sầu nhanh tay chụp lấy bức thư, mở ra xem thì phát hiện trong thư có độc. Làn khói bốc lên trước mặt, cô vứt lá thư sang trước mặt Hùng khiến chàng bất ngờ hít phải vài hơi khói. Hùng nhanh trí nuốt một viên giải độc rồi đứng dậy.
– Mạc Sầu cô nương, thuốc giải đây, cô nhanh uống vào.
Mạc Sầu mỉm cười cầm viên thuốc giải độc. Cô tiến đến bên Hùng chắp tay chào.
– Đã thất lễ với Đường huynh, quả là đáng trách.
– Chuyện này là sao?
– Long gia đã cẩn thận bỏ độc vào thư để khi Mạc Sầu và huynh trúng độc cả hai có thể tự trị độc. Nếu Mạc Sầu không thể tự trị độc thì là Mạc Sầu giả, nếu Đường huynh là giả sẽ trúng độc, Mạc Sầu sẽ giết chết huynh.
– Long thúc thúc quả là cao tay.
– Ở đây không tiện nói chuyện, huynh theo ta đến đây.
Hùng nhanh chân bước theo Mạc Sầu. Cô gái này nhỏ bé, nhưng chỗ nào ra chỗ đó, ngực ra ngực, mông ra mông, lại thêm bộ quần áo bó sát, nhìn kích thích không thể tả. Chàng bước theo sau mà nuốt nước bọt mấy lần. Mạc Sầu dẫn Hùng đến một cái hồ sen kín đáo, trong đó có một mái đình nhỏ, xung quanh có nhiều hòn non bộ che khuất. Hùng giật mình khi Mạc Sầu nuốt viên thuốc giải độc lúc nãy chàng ném sang, chút lo lắng hồi hộp, nhưng chàng cũng mặc kệ.– Long gia có thiên lý truyền âm cho ta, bảo chờ huynh đến, ta cũng chờ khá lâu, còn nghe nói huynh dính líu đến vụ án của quan phủ, cứ nghĩ huynh không đến.
– Không biết Tầm long hội có gì giao phó cho tại hạ?
Mạc Sầu lấy tay lau mồ hôi chảy trên trán. Kỳ lạ, thời tiết Đại Lý mát mẻ tại sao nàng lại cảm thấy nóng ran trong người.
– Người nắm giữ bí mật của Thiên Hoàng Long Khí hiện nay đang ở Thành Đô. Vị công tử đó muốn ta tiêu diệt một kẻ thù thì mới giao tin tức. Mạc Sầu tài hèn sức mọn, không thể đánh bại hắn nên định nhờ huynh giúp.
– Mạc Sầu cô nương chê cười ta rồi. Võ công của Đường Hùng còn kém cỏi, mong được chỉ giáo nhiều hơn.
Mạc Sầu tiếp tục lau mồ hôi. Toàn thân cô ta nóng như lửa, tim đập nhanh, nhìn Đường Hùng sao thấy mê mệt hết cả người. Cố gắng kìm lại, Mạc Sầu nói nhanh như lấp liếm đi sự thiếu tự tin trong mình.
– Huynh đến Thành Đô gặp công tử Tiếu nhé. Ông ta thường lui tới một ngôi chùa trong thành. Đây là tín vật của ta.
Mạc Sầu khẽ rút ra một thẻ bài đưa cho Hùng. Trong lúc luống cuống, Hùng vô tình nắm lấy tay cô ta. Đụng chạm này vô cùng bình thường, nhưng Mạc Sầu cảm thấy thích thú, đê mê dễ chịu. Cô không đẩy Hùng ra, mà nhìn Hùng với ánh mắt ngây dại.
– Huynh…cho ta uống gì vậy….
Mạc Sầu không kiểm soát được, cô khẽ để tay lên cổ kéo áo ra cho mát, phang bầu ngực đầy đặn ra phía trước rồi ngả vào vai Hùng.
– Cô sao vậy? Chỉ là thuốc giải độc thôi mà. Mạc Sầu cô nương.!!!
Mạc Sầu không còn biết gì nữa. Hai tay cô ta tự cho lên ngực xoa xoa vú mình. Hùng cũng hơi bất ngờ về công dụng kích dục của viên thuốc. Ban đầu với mong muốn điều chế biệt dược này chỉ làm tăng tuần hoàn máu, giúp cơ thể nhanh chóng đẩy chất độc ra. Không ngờ tác dụng khi không có độc lại làm đàn bà sa ngã thế này. Chẳng lẽ lại bỏ lỡ kèo thơm. Hùng khẽ dìu Mạc Sầu xuống thành sàn. Chàng khẽ lấy tay di di lên trán Mạc Sầu.
– Cô sao vậy? Cô trúng gió sao? Để tôi giúp cô.
Mạc Sầu cảm thấy khó chịu vì cái sự tử tế đó của Hùng. Cô ta chụp lấy tay Hùng, kéo xuống đặt lên ngực mình, khẽ điều khiển cho tay Hùng xoa lên vú mình đều đặn. Hùng biết mình đang chiếm thế chủ động, chàng lại giả vờ rụt tay lại, đứng lên ra vẻ chính trực, khẽ bước đi.
– Mạc Sầu cô nương, cô xin hãy tự trọng. Nếu cô mệt tôi sẽ gọi Xảo nhi đến giúp nhé.