Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 67: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 67:

Chap 20.5: Giãi bày tâm sự

Hùng đặt Thu Thủy lên giường, lấy tay bắt mạch cho nàng, trên gương mặt đầy lo lắng.

– Trúc Linh! Mau mở hành trang của ta, trong đó có mấy viên Ngưng Thần đan màu xanh.

Trúc Linh tiến tới mở túi hành trang của Hùng, nàng tái mặt, có chút lo lắng khiến nàng khựng lại.

– Mau đi! Cần phải xốc cho Thu Thủy tỉnh lại.

Thu Thủy nuốt mấy viên Ngưng Thần đan thì có vẻ tỉnh dần nhưng nội lực vẫn còn tổn thương khá nặng. Hùng nghĩ ngợi gì đó rồi rút trong tay áo ra một thẻ bài.

– Đây là tín vật của ta. Thanh Hường, muội mau đến dược điếm gặp Lưu Hồ Vinh, bảo ông ta lập tức cung cấp 10 viên Đại Bổ Tán. Bằng mọi giá phải mang được thuốc về.

Thanh Hường cầm tín vật, lao nhanh ra ngoài cửa nhắm thẳng hướng dược điếm không suy nghĩ gì thêm cả. Hùng vô cùng lo lắng cho tình trạng của Thu Thủy, chàng liên tục chắp tay đi qua đi lại. Trúc Linh cẩn thận đắp khăn lên trán Thu Thủy, rồi nhìn Hùng ánh mắt có gì đó nghi hoặc. Thu Thủy khẽ mở mắt, môi hơi mấp máy.

– Tướng công! Đại tỷ tỉnh rồi!

– Muội sao rồi? Trong người có ổn không?

Thu Thủy khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ. Hùng và Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm. Một lát sau Thanh Hường trở về mang theo Đại Bổ Tán, Thu Thủy nuốt một lúc 3 viên dần khỏe lại, có thể trò chuyện bình thường.

– Lúc nãy muội bảo cứ làm theo kế hoạch, tất cả sẽ ổn. Vậy mà muội làm bọn ta lo sốt vó đây.

– Tướng công! Lúc đó tình huống nguy cấp, còn một chốt chặn cuối cùng, muội không dồn sức ra chiêu thì sợ mọi thứ không chu toàn. Đánh với Diệu Thiền, cẩn tắc vô áy náy. Cũng không ngờ lúc đó muội có thể đánh ra Băng Tâm Tiên Tử. Xem như thành công đối với muội.

– Cũng tại muội mà mọi người mới phải khổ sở thế này.

– Muội đừng nói vậy, dù là Thanh Hường hay là muội thì ta cũng phải làm tròn bổn phận đại tỷ mà.

– Đại tỷ…

– Muội đang có tâm sự gì phải không? Lúc nãy tỷ thấy muội cứ nhìn tướng công, mắt lo lắng.

– Muội…

Trúc Linh bước tới bàn, không biết nên nói gì, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nàng nhìn Hùng, còn băn khoăn điều gì đó.

– Lúc nãy muội mở hành trang của tướng công, muội thấy….

– Nàng cũng biết về tấm bản đồ sao? – Hùng chen ngay vào.

– Thiếp biết, vì nó khá giống với tấm bản đồ mà Trần Hữu Lượng từng mang đến Vu Sơn. Nhưng tại sao mọi người cũng có nó?

Hùng và Thu Thủy thay nhau kể về tấm bản đồ cũng như cơ duyên có được. Trúc Linh và Thanh Hường dần hiểu ra vấn đề. Họ cùng nhau kể lại mọi chuyện để hiểu về nhau hơn. Hùng trên đường truy tìm Thiên Hoàng Long Khí thì vướng vào vụ này; Thu Thủy truy đuổi Hỏa Long cũng bị vướng vào tấm bản đồ, Thanh Hường thì không thể về nhà gặp người cha xấu xa nên cũng bôn ba giang hồ; Trúc Linh ra giang hồ để tìm ra kẻ âm mưu chia rẽ võ lâm trung nguyên bằng tấm bản đồ. Trúc Linh giải thích cho mọi người về suy luận của mình và sư phụ. Hùng và Thu Thủy dần hiểu ra mục đích của kẻ tung tin.

– Nói như Trúc Linh, có vẻ chúng ta đã vướng vào bẫy của bọn chủ mưu rồi.

– Thanh Hường không cần biết là Sơn Hà Xã Tắc hay Thiên Hoàng Long Khí, chỉ cần ở bên mọi người, Thanh Hường đi đâu cũng được.

– Thu Thủy! Nàng có ý kiến gì không?

– Tướng công! Nếu như võ lâm trung nguyên đại loạn? Ai là người hưởng lợi nhất?

– Ý nàng là?

– Là bọn Kim quốc và Thiên Nhẫn giáo.

– Bọn chúng là chủ mưu sao? Nếu vậy bản đồ là giả?

– Chưa xác định được là giả hay thật.

– Nếu là thật, tại sao chúng lại dám đưa ra ngoài? – Trúc Linh hỏi chen vào?

– Nếu như tấm bản đồ là thật, nhưng chúng không thể tìm ra được bí ẩn bên trong. Vậy thì sợ gì chúng không đưa ra ngoài cho võ lâm tranh đoạt. Thiên hạ bao la, sợ gì không có người tìm ra bí mật trong đó. Chỉ chờ lúc đó, chúng sẽ có cách cướp lại. Một mũi tên trúng hai đích, không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?

– Ra là vậy. Bọn người Kim đúng là quỷ kế đa mưu, chúng làm tất cả chỉ vì muốn thôn tính Nam Tống, tiêu diệt hết những nhân sĩ võ lâm. Bước tiếp theo chúng ta có thể làm gì?

– Tướng công! Nếu bọn chúng đã cất công gài bẫy, bốn người chúng ta cũng không cần ngại ngần mà dính bẫy của họ.

– Ý đại tỷ là chúng ta tương kế tựu kế sao?

– Thanh Hường! Muội bắt đầu nhạy bén rồi đó. Chúng ta cứ vờ như đang đi thu thập bản đồ, nhưng mục tiêu chính là tránh họa sát thân cho nhân sĩ võ lâm. Nhân tiện cùng tướng công tìm cho đủ bộ Thiên Hoàng Long Khí.

– Muội nghĩ nếu chúng ta thu thập càng nhiều mảnh bản đồ, giang hồ sẽ càng ít đổ máu, do mọi sự chú ý sẽ dồn hết về phía chúng ta, họ sẽ ngừng truy sát lẫn nhau. Nhưng mà …

– Nàng nói tiếp đi Trúc Linh…

– Muội sợ như vậy sẽ tự chuốc nguy hiểm vào thân. Võ lâm cao thủ nhiều vô kể, sức bốn người chúng ta không biết làm được bao nhiêu.

– Tuy không nhiều, nhưng có thêm một con mèo cũng thêm được phần bắt chuột.

Hùng phóng phi tiêu lên trần nhà, mọi người giật mình nhìn lên. Triển Chiêu nhanh trí lao xuống trước sự ngỡ ngàng của 3 cô gái.

– Đường huynh quả là tinh người, Triển mỗ đã hai lần bị huynh phát hiện.

– Triển huynh ẩn nấp khéo lắm, nếu không phải giọt mồ hôi kia thì Đường Hùng đây cũng không biết huynh ở trên đó. Nếu huynh đã nghe thấy hết thì cũng không cần phải giấu làm gì, việc này liên quan đến an nguy của triều đình, huynh cũng tự biết lo liệu.

– Đa tạ Đường huynh đã thẳng thắn. Triển mỗ phụng mệnh Bao đại nhân ở lại hành sự. Mong được sự giúp đỡ của các vị. Nếu đúng như Lệ sứ giả phân tích, thì quan phủ ắt hẳn không thể đứng ngoài cuộc.

– Triển đại nhân. Thu Thủy nghĩ, cả hai bên đều cần nhau. Quan phủ ắt phải cần chúng tôi trong việc điều tra vụ việc. Nhưng chúng tôi cũng cần các ngài khi nguy cấp.

– Lệ sứ giả cứ nói. Triển mỗ sẽ về bẩm báo với Bao đại nhân, tấu chương lên Thánh thượng, mong ngài có quyết định.

– Người trong giang hồ vốn sợ dính líu tới quan binh triều đình. Lúc chúng tôi nguy cấp, chỉ cần các ngài hỗ trợ, còn việc chúng tôi làm, ắt hẳn có lợi cho cả đôi bên. Ngài nghĩ sao?

– Các vị! Triển mỗ sẽ bẩm báo với Bao đại nhân. Bây giờ tại hạ phải về Lâm An ngay. Xin cáo từ!

– Không tiễn!

– Triển đại ca!

– Trúc Linh muội …

– Nhờ huynh chuyển lời với Bao bá bá, Trúc Linh đa tạ bá bá đã chăm sóc trong thời gian qua. Trúc Linh nhất định cùng mọi người tìm ra chân tướng sự việc.

– Được. Ta đi đây. Hi vọng lần sau gặp lại, sẽ chính thức được gọi muội một tiếng Đường phu nhân.

Triển Chiêu lướt nhanh ra ngoài, vút lên con Túc Sương phi nước đại. Mọi người nhìn nhau có vẻ căng thẳng. Chẳng mấy chốc nữa họ sẽ cùng đối đầu với cả giang hồ nghĩa sĩ. Võ lâm không chỉ có một Diệu Thiền mà còn hàng trăm cao thủ khác nữa. Sóng gió sẽ ập đến, và những con người trẻ càng phải kiên gan bền chí vượt qua.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.