Như hiểu ra vấn đề, Trúc Linh vận nội công thi triển chiêu thức gia tăng tốc độ di chuyển, cùng Thu Thủy chạy trốn. Đường Hùng dính duy nhất một tia băng mà nội thương mấy tháng, Diệu Thiền trúng liền ba tia mà vẫn đánh đấm như thường, sinh mệnh của Nga Mi quả lả hơn người. Cả hai người chạy ra đến ngoài khu rừng sau thành thì bị bắt kịp.
– Lưu Thủy của Nga Mi cũng không thể xem thường.
– Tuyết Ảnh của ngươi cũng khá lắm, chạy được đến đây.
Thu Thủy quay sang nhìn Trúc Linh, khẽ nói thầm
– Muội mau chạy trước, một mình ta dễ đối phó hơn. Võ công Cái Bang tính HỎA, không làm gì được bà ta đâu. Bây giờ thế này…thế này…
– Hai ngươi tính lấm lét bày mưu tính kế gì sao? Con nha đầu ngươi cũng nhiều mưu mẹo, suýt đả thương được ta, nhưng ta cũng muốn xem ngươi còn bao nhiêu bản lĩnh.
– Lệ sứ giả biết đánh, ta cũng biết đánh, xem đây!
Trúc Linh vận khinh công lao đến, Diệu Thiền vung kiếm định đỡ lại. Nhưng nàng quay ngoắt sang hướng khác, bỏ trốn. Diệu Thiền biết bị mắc lừa, toan lao theo bắt lại nhưng toàn thân lạnh cóng không thể di chuyển. Bà ta phóng kiếm về phía Trúc Linh, nhanh như chớp, Thu Thủy cũng vung song đao đánh bật thanh kiếm sang hướng khác.
– Con nha đầu! Ngươi nhất định phá đám ta sao?
– Bây giờ xem bà làm sao dùng Nga Mi kiếm pháp nếu không có thanh kiếm trong tay.
– Vậy thì nước sông và nước giếng hôm nay phải đấu nội công rồi.
Diệu Thiền chắp tay đánh ra chiêu Phong Sương Toái Ảnh đầy uy lực, hàng trăm bông tuyết rơi đầy khu rừng, cảm giác lạnh thấu xương. Thu Thủy khẽ thoái lui mấy bộ, rồi nàng cũng chắp tay vận nội công, “sư phụ, thành bại hôm nay nhờ câu khẩu quyết này, mong người phù hộ cho con”, một luồng khí lạnh tụ lại trên đầu, đóng thành băng, dần dần hình thành một vị nữ băng nhân áo trắng. Thu Thủy ra sức đẩy băng nhân tiến về phía Diệu Thiền. Chiêu thức như một cô gái thướt tha lướt qua đối phương.
– Băng Tâm Tiên Tử sao? Còn trẻ như ngươi mà đã lĩnh ngộ được, xem ra ngươi không hề đơn giản.
– Được sư thái khen tặng quả là vinh dự cho ta. Nhưng có lẽ chúng ta cũng nên kết thúc thôi.
Thu Thủy vụt chạy vì lúc nãy đã dồn hết nội lực dùng Băng Tâm Tiên Tử đỡ Phong Sương Toái Ảnh của Diệu Thiền. Nàng mỉm cười khi Diệu Thiền đang đuổi theo. Tuyết Ảnh không thể thi triển khiến nàng chạy chậm thấy rõ. Diệu Thiền tưởng chừng như sắp đuổi kịp nàng thì bỗng giật đứng người. Xung quanh bà ta là gió và sấm sét che khuất tầm nhìn, đầu óc như bị hôn mê. Bà ta nghĩ thầm trong bụng “chết! Là lôi sát!”. Khi nhận thức ra được vấn đề thì mọi sự đã muộn, Diệu Thiền ngã nhào ra đất, ngất đi vì dính phải lôi sát quá mạnh.
– Thanh Hường! Hình như nàng hơi nặng tay.
– Là tướng công dồn nhiều nội lực quá thôi.
– Ha ha! Lôi kích thuật này quả nhiên lợi hại, một kẻ như Diệu Thiền mà cũng bại dưới tay ta.
– Tất cả cũng là nhờ đại tỷ đa mưu túc trí, luôn luôn có phương án đề phòng trường hợp xấu nhất.
– Tướng công! Đại tỷ…. – Trúc Linh dìu Thu Thủy đang ngất đi do vận công quá mức.
Hùng và Thanh Hường lập tức chạy đến dùng Cửu chuyển hoàn hồn đan trị thương nhưng bất thành. Thu Thủy lim dim mắt rồi ngất hẳn đi. Hùng lập tức cõng Thu Thủy về khách điếm. Thanh Hường và Trúc Linh hết sức lo lắng.