Chap 20.4: Nga Mi vs Thúy Yên Môn
Trời hừng sáng, trong căn phòng nhỏ tĩnh mịch, Trúc Linh bước tới mặc lại quần áo, nàng mỉm cười nhìn ba người còn lại đang ngủ. Nàng bước ra gian phòng, không khí Đại Lý phủ mùa này thật mê người, mát mẻ dễ chịu, hương thơm ngào ngạt của những loài hoa rừng từ Điểm Thương Sơn đưa về cuộn theo những làn sóng êm đềm trên hồ Nhĩ Hải. Phải chi mọi thứ cứ yên bình trôi như ở đây, võ lâm trung nguyên đừng dậy sóng vì tấm bản đồ kia, nàng sẽ yên bình cùng họ, sống thật hạnh phúc.
– Ngươi cũng có gan thả hồn thơ theo gió đó. Bọn hèn nhát các ngươi ỷ đông hiếp người, giở trò hạ lưu đánh lén, xem hôm nay ta bát ngươi chịu trói.
– Diệu Thiền sư thái! Sư phụ chẳng đã nói với bà, Người không hề lấy thanh kiếm của Nga Mi, tại sao còn cố truy sát thầy trò ta?
– Để ta đưa ngươi về cho tên ăn mày đó giải thích!
Diệu Thiền lao vào, đường kiếm lại nhanh thoăn thoắt, đầy sát thương, mỗi mũi tấn công là một đòn chí mạng, tiếng la hét kinh hồn, không bao lâu Trúc Linh bị đuối thế, nép sát tường. Diệu Thiền không hề thu kiếm, vẫn đầy cương lực tấn công tới.
– Ngươi giỏi chạy thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi!
Một tiếng keng vang lên, lưỡi kiếm bật ra, bàn tay Diệu Thiền có vẻ run run. Trước mặt bà ta là Thu Thủy, tay cầm Thu Vũ Đao, uy nghi lẫm liệt.
– Ra là Hải đường sứ giả. Không biết nước của Thành Đô phủ đã phạm gì đến nước của Đại Lý phủ? (lời tác giả: Nga Mi và Thúy Yên cùng hệ THỦY, Nga Mi là môn phái gần Thành Đô phủ, trong khi Thúy Yên là môn phái gần Đại Lý phủ, câu nói của Diệu Thiền cũng tương tự như “nước sông không phạm nước giếng”)
– Không ngờ Nga Mi phái nay đã bỏ tu hành, thích giết chóc, đả thương người khác. Ta chỉ là đi ngang qua đường thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp.
– Con ranh Lệ Thu Thủy! Chuyện của ta, ngươi đừng xen vào nếu không thì đừng trách cây Thất Xích Kiếm này của ta không có mắt.
– Đã lâu không gặp lại sư thái! Dù là hậu bối, nhưng cũng mong được chỉ giáo vài chiêu.
– Đánh với ta, sư phụ ngươi còn không dám huênh hoang, ngươi được bao nhiêu cái lá gan vậy hả?
– Sư thái! Đừng nhiều lời! Mời ra chiêu!
Diệu Thiền không suy nghĩ nhiều, đưa kiếm lao vào Thu Thủy, từng nhát như muốn lấy mạng nàng. Nga Mi kiếm pháp bao năm vẫn không hề suy chuyển tính cường lực, đanh thép. Thu Thủy không hề nao núng, vung song đao đỡ từng nhát kiếm đó. Một sư thái gần 40 tuổi đấu với cô gái 17 tuổi quả là không cân sức. Thu Thủy vừa đỡ đòn vừa né từng chiêu phát ra từ nội công xung quanh người Diệu Thiền. Một đường kiếm bay đến, Thu Thủy né không kịp, nàng vận nội công, không khí xung quanh đóng băng kì lạ, chặn đường kiếm cả Diệu Thiền lại.
– Ngươi cũng khá đó! Đã biết sử dụng Hộ Thể Hàn Băng.
– Sư thái quá khen! Ta còn chưa trổ hết tài nghệ. Xem đây!
Thu Thủy vung đao sang hai bên, một cơn mưa băng ập đến, rơi khắp trên đỉnh đầu Diệu Thiền khiến toàn thân bà ta tê cứng không thể nhúc nhích.
– Phù Vân Tán Tuyết này dành tặng cho bà. Hôm nay ta không muốn đôi co nữa.
– Ngươi đánh giá ta quá thấp rồi!
Thu Thủy đang bước tới Trúc Linh, toan đỡ nàng đứng dậy thì Diệu Thiền vận Từ Hàng Phổ Độ phục hồi sinh lực rồi dùng khinh công lao đến chỉa thẳng mũi kiếm về phía gáy Thu Thủy, chỉ cần đường kiếm chính xác, một kiếm sẽ lấy mạng nàng. Trúc Linh hốt hoảng lao đến định lấy thân che cho tỷ tỷ thì Thu Thủy gạt chân khiến nàng ngã nhào xuống đất. Diệu Thiền nhận thấy bất thường, lập tức ngả người quay ngược lại (tất cả diễn ra trong 2s thôi nhé các bạn). Thu Thủy hét lớn, chắp tay vận nội công phát ra chiêu Bích Hải Triều Sinh, hàng chục tia băng gom tụ rồi bắn ra xung quanh. Diệu Thiền hốt hoảng né tránh nhưng vẫn trúng mấy tia.
– Chính bà mới đánh giá ta quá thấp!
– Ha ha! Không nhờ con nhỏ đó thì ta đã nhận đủ cái chiêu nội công chết tiệt đó rồi.
– Giờ thì bà nằm đó đi! Chúng ta đi!
Diệu Thiền chưa chịu khuất phục, bà ta tiếp tục vận nội công tấn công Thu Thủy và Trúc Linh. Nhận ra được nguy hiểm, Thu Thủy nắm lấy Trúc Linh nhảy ra ngoài.
– Trọng thương như vậy mà còn đánh được Phong Sương Toái Ảnh, quả không hổ danh là Diệu Thiền sư thái.
– Con nha đầu, lúc ta ra giang hồ ngươi còn chưa chào đời, làm sao ngươi là đối thủ của ta.
– Phải… Vậy thì cáo từ! – Thu Thủy nhìn Trúc Linh hét lớn – Hoạt Bát Lưu Thủ.