Thanh Hường vội đánh ra nhiều cơn lốc nhỏ đẩy thuyền ngược về thành Đại Lý. Nếu đánh tay đôi, cả ba người hẳn không phải đối thủ của Diệu Thiền, chạy là thượng sách, rồi sẽ tính tiếp. Đấu với những kẻ mạnh như bà ta, ắt phải dùng đến cái đầu thông minh của Thu Thủy. Hùng mỉm cười nhìn Trúc Linh đang nép sát vào vai mình.
– Huynh bỏ muội ra được rồi.
– Lúc nãy nàng còn gọi ta là tướng công?
– Huynh còn chọc ghẹo muội, lúc nãy huynh biết muội sợ lắm không?
– Thôi đi hai người tình tứ cũng làm muội ghen đó. – Thanh Hường nhìn Trúc Linh chọc ghẹo.
Trúc Linh nhìn Thanh Hường, bất chợt lại có cảm giác buồn, nàng bước đến mạn thuyền. Dù thế nào thì cũng thật khó chấp nhận chung chạ thế này. Nhưng tại sao cả Thanh Hường, Thu Thủy đều chấp nhận được. Họ đều là những cô gái tốt, tại sao lại hi sinh để đi theo Đường Hùng?
– Vì chúng ta có một điểm chung, chúng ta cùng yêu thương một người.
– ….
– Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi hiểu cô đang rất băn khoăn. Đó cũng là suy nghĩ của cả tôi và tỷ tỷ, nhưng tình cảm nó rất đặc biệt, nó gắn kết chúng ta lại với nhau. Tỷ tỷ có nói rằng, mỗi chúng ta đều không hoàn hảo, vậy thì cùng nhau làm mọi thứ hoàn hảo. Tôi nghĩ điều đó đúng.
– Thanh Hường, cô thật sự nghĩ vậy sao?
– Thanh Hường không nghĩ ngợi gì đâu, yêu huynh ấy không phải là tranh giành tình cảm mà là làm sao để huynh ấy thoải mái nhất, vui vẻ nhất, cũng không cần suy nghĩ lớn nhỏ cao thấp. Như Thanh Hường đã nói, chúng ta có thể trở thành tỷ muội tốt mà.
– Tôi… hai người quá cao thượng, tôi không làm được.
Không khí im lặng bao trùm lên tất cả. Thanh Huòng khẽ neo thuyền vào bến, dìu Hùng bước lên bờ, cả ba người quay về thành Đại Lý. Bao đại nhân đã về Lâm An, trước khi đi, ông đã tặng lại chiếc nhẫn Thiên Hoàng cho Hùng làm kỷ niệm. Thu Thủy từ khách điếm bước ra, mừng rơn đón mọi người. Nàng nhìn Thanh Hường, cô lắc đầu thở dài. Hiểu vấn đề, Thu Thủy tiến đến bắt chuyện với Trúc Linh.
– Chúng ta có thể nói chuyện không?
– Nếu là chuyện về huynh ấy, tôi không biết phải nói gì đâu.
– Là chuyện về cô và cả tôi nữa, có thể về phòng tôi.
Thu Thủy mời Trúc Linh ngồi, khẽ châm trà mời cô gái uống. Cô với lấy thanh đao của mình, khẽ lau lên thanh đao đó, như thói quen hằng ngày mà cô vẫn thường làm.
– Nếu chỉ mời Trúc Linh vào đây để uống trà và nhìn cô lau đao, tôi mạn phép ra ngoài trước.
– Trước khi gặp huynh ấy, cây đao này là thứ tôi yêu quý nhất.
– Chúng ta chẳng phải đã nói là sẽ không nhắc đến huynh ấy sao?
– Đây là cây đao khi mẹ tôi tạ thế, người đã giao lại cho tôi.Trúc Linh chùng xuống, nàng cũng có kỷ vật như vậy, chính là cây bổng mà nàng đang sử dụng. Đúng là nàng hết sức yêu quý nó, nó luôn đồng hành cùng nàng trong những tháng ngày qua.
– Mẹ tôi dặn, hãy dùng thanh đao này để bảo vệ người mà tôi yêu quý, người quan trọng đối với tôi. Ra giang hồ bấy lâu, tôi mới tìm được người thực sự quan trọng để hi sinh thân mình.
– …
– Tướng công cũng vậy, cũng đã tìm cho mình được những người để chàng sẵn sàng hi sinh thân mình, dù chết cũng phải bảo vệ. Nhưng chàng không được cha mẹ để lại cho một thanh đao tốt như tôi, chàng chỉ có một trái tim nóng ấm và một cơ thể sống duy nhất. Khi ai đó muốn làm bị thương chàng, tôi có thể lấy đao đỡ lại. Nhưng khi ai đó tấn công cô, chàng chẳng có gì ngoài lao thân vào cứu.
Trúc Linh lại khóc. Phải, Thu Thủy nói đúng, đã hai lần chàng đem thân thể của mình ra cứu sống nàng. Chàng không nề hi sinh, cứu sống nàng đã hai lần. Trúc Linh không nói lời nào, cô khẽ ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, nước mắt cô lăn trên gò má, chảy dài xuống cằm. Thu Thủy tiến tới, lấy khăn lau nước mắt cho cô.
– Chúng ta đều là những kẻ mồ côi, nương tựa nhau mà sống. Nếu muội không ngại, chúng ta sẽ kết nghĩa tỷ muội, gánh họa hưởng phúc cùng tướng công.
– Tỷ tỷ!
Trúc Linh òa lên khóc, ôm lấy Thu Thủy, nàng không kiềm chế được nữa. Đúng, cây bổng đó để nàng bảo vệ người nàng yêu quý nhất. Nhưng chưa kịp thì hết lần này đến lần khác chàng hi sinh vì nàng. Nàng chẳng nên cố chấp nữa, dù gì thì trái tim nàng chắc sẽ chẳng thể quên chàng, Thu Thủy và cả Thanh Hường làm được, nhất định nàng sẽ làm được. Nàng nhất định không thể để bản thân mình hối hận thêm một lần nữa.
– Tỷ tỷ! Muội sẽ ở lại. Muội suy nghĩ còn chưa thấu đáo, mong tỷ tỷ chỉ bảo thêm.
– Đừng nói vậy, từ nay chúng ta sẽ là tỷ muội tốt, mọi thứ đều phải rõ ràng, có xấu nói xấu, có đẹp nói đẹp.
– Trúc Linh hiểu rồi!