Chap 20.2: Thu phục mỹ nữ Trúc Linh
Trúc Linh hốt hoảng chợt nhận ra điều gì, nàng toan quay bước đi thì tên thuyền phu bước tới nắm tay kéo lại.
– Đi không từ biệt, khiến người khác đau lòng lắm.
– Huynh! Không phải huynh còn chưa bình phục sao? Tại sao lại ở đây?
– Ta không ở đây thì ai ở đây? Ta không giữ nàng thì ai giữ?
– Người muốn đi giữ cũng không được, huynh mau về đi, hai vị nương tử còn chờ huynh.
– Chỉ cần người đi đầu còn ngoảnh lại, sợ gì không níu được giai nhân!
– Huynh…
Hùng níu tay ôm Trúc Linh vào lòng, cúi sát xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn. Trúc Linh đẩy chàng ra, toan bước sang bên kia thì vấp phải sợi dây, nàng ngã nhào xuống, Hùng nhanh trí ngã theo, chủ động nằm xuống dưới để nàng ngã lên người mình.
– Đa tạ huynh!
– Nàng đâu cần khách sáo như vậy. Ta cam tâm tình nguyện.
– Nếu là những lời vờn mây thổi gió, Trúc Linh không muốn nghe. Nếu là thật lòng, Trúc Linh không dám nhận.
– Thật cũng được, giả cũng được, đúng cũng được, sai cũng được, nhưng nàng đừng đi, ở lại bên ta nhé!Hùng níu chặt tay ôm lấy Trúc Linh khi nàng cố gắng đứng dậy. Trúc Linh biết mình đang yếu đuối, nếu như thực sự nàng muốn thoát thì nãy giờ đã được rồi. Nhưng cảm xúc trong nàng, tình cảm của nàng khiến nàng không nỡ rời bỏ vòng tay đó. Nàng cảm thấy mình thất bại, không phải bại dưới tay người đàn ông này, mà bại bởi chính bản thân nàng. Nước mắt nàng lại rơi.
– Huynh tại sao lại độc ác như vậy chứ?
– Chẳng lẽ yêu nàng cũng là độc ác sao?
– Đàn ông tham lam, lúc nào cũng muốn chinh phục, rồi lại bỏ rơi người ta.
– Tham lam là những kẻ vơ vét về cất trong kho, ta cần nàng nên muốn nàng ở bên ta, không phải muốn đưa nàng vào kho. Chúng ta đều là những kẻ mồ côi, chúng ta thiếu đi tình cảm, nhưng chúng ta không thể sống vô tình. Đừng đi, ở lại với ta.
– Muội không biết! Muội…
Hùng lấy hai tay đặt lên má nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt nàng còn đang long lanh ướt lệ, đôi mắt ấy khiến chàng mê mẩn ngay từ lần đầu tiên.
– Ở lại, làm thê tử của huynh!
– …
Trúc Linh không nói được lời nào, tận sâu trong tim nàng, mong muốn khắc khoải đó chàng đã nhìn ra, đã đoán biết được. Nàng không giấu giếm được gì trên đôi mắt, nàng khẽ khép đôi mi lại, chờ đợi điều gì đó. Hùng bỗng lật ngược nàng ra, khiến nàng không khỏi hoảng hốt mở mắt. Chàng đang đưa lưng đỡ một mũi kiếm lao tới, miệng chàng lắp bắp máu phun ra. Một sư thái tay cầm kiếm, hét lớn nhìn Hùng và Trúc Linh.
– Tên tiểu tử, ngươi quả là kẻ đa tình. Nhưng hôm nay ta nhất định phải bắt con nhỏ này, mau tránh ra.
– Sư thái! Ta không biết bà từ đâu tới, tại sao muốn giết nương tử ta, nhưng bà phải bước qua xác ta trước.
Trúc Linh vô cùng xúc động trước câu nói của Hùng. Lưỡi kiếm được rút ra, chàng thổ huyết mạnh hơn trước. Đầu chàng gục xuống, máu chảy ướt vai áo nàng.
– Khẩu khí khá lắm. Xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!
– Nga mi toàn là kẻ xuất gia, vậy mà khẩu phật tâm xà, chuyên truy sát người khác. Người bà muốn bắt là ta, đừng làm hại tướng công ta.
Trúc Linh chẳng biết tại sao lại mạnh miệng như vậy nữa, nàng mới nói gì, nàng mới nhận chàng là tướng công. Nhưng với ai chứ, trước mặt nàng là Diệu Thiền sư thái, người mà sư phụ nàng còn phải kiêng dè.
– Được! Để ta đưa ngươi về gặp lại tên ăn mày đó. Xem hắn còn dám giữ kiếm của ta không.
Diệu Thiền lao vào vung kiếm tấn công Trúc Linh, thuyền chao đảo kinh khủng. Từng đường kiếm tung ra, Trúc Linh vất vả chống đỡ. Nàng thi triển Cái Bang bổng pháp đỡ đòn Nga Mi kiếm pháp nhưng bất thành. Uy lực từ Tam Nga Tề Tuyết khiến nàng mau chóng dạt sát mạn thuyền, lưỡi kiếm kề ngay cổ nàng.
– Ngươi chỉ an toàn khi ở gần tên ăn mày đó thôi. Khi ra ngoài, ngươi chỉ là con chuột nhắt.
– Nhưng khi ở cạnh ta, nàng là nương tử của ta.
Phi đao lao đến cắm vào vai Diệu Thiền sư thái, cánh tay tê rần, không còn sức lực, thêm hai phi tiêu nữa trúng vào lưng, bà ta xụm xuống, bàn tay buông thõng, cây Thất Xích Kiếm rơi xuống. Diệu Thiền gồng mình thi triển Từ Hàng Phổ Độ liên tục, dùng nội công hòng giải độc. Hùng lao đến ôm lấy Trúc Linh, vận khinh công nhảy sang con thuyền gần đó. Diệu Thiền quả là cao thủ võ lâm, chừng đó chưa làm bà ta thua được, rất nhanh lẹ, bà ta cũng lao sang truy sát. Một cơn cuồng phong hướng từ mạn thuyền nơi Hùng vừa nhảy tới tấp vào Diệu Thiền khiến bà ta bật ngược trở lại, ngã nhào.
– Cuồng Phong Sâu Điện! Tuyền Cơ Tử, tên khốn!
– Bà chửi cho đã miệng đi, ta còn hận ông ta lắm! – Thanh Hường bước ra cười lớn đắc chí.
– Thanh Hường! Tiếp đi, chúng ta không phải đối thủ của bà ta!