Ngâm mấy câu thơ xong, Hùng ngất đi. Thu Thủy và Trúc Linh đưa chàng về phủ nha. Mọi người lo lắng khôn xiết cho tình trạng của chàng. Thu Thủy giải thích cho Thanh Hường nghe về mưu kế của Đường Hùng và Bao đại nhân. Trước khi đi chàng có dặn, khi nào dùng đến chữ KỊCH thì phải diễn kịch cho thật giống. Ngay cả Thanh Hường cũng bị lừa như thật, nên không lý nào Long Truy Vũ không bị lừa. Tất cả mọi người tập trung ở phòng Hùng, chờ đợi Công Tôn Sách bắt mạch.
– Công Tôn tiên sinh! Có cách nào không?
– Đại nhân! Học trò bất tài. Nội trong hai canh giờ nữa, nếu không giải độc, e rằng tính mạng của Đường công tử…
Thanh Hường nghe xong đứng không vững, Thu Thủy nén đau chạy thẳng ra hoa viên, Trúc Linh ngồi xuống ghế, mắt thất thần nhìn ra xa. Bao đại nhân thở dài nhìn lên trên bầu trời. “Ông trời ơi ông trời! Đến khi nào ông mới thôi trêu chọc người đời?”. Thanh Hường vung kiếm chỉ thẳng vào Trúc Linh.
– Hôm nay nếu không vì cô thì tướng công ta không như thế này. Ta nhất định bắt cô đên tội.
Trúc Linh không nói gì, không đỡ, cũng không né thanh kiếm đang lao tới. Nàng thất thần chờ đợi lưỡi kiếm đó kết thúc luôn cho nhẹ lòng. Thu Thủy lập tức lao vào gạt mũi kiếm.
– Thanh Hường! Muội điên rồi sao?
– Tỷ tỷ! Tỷ xem nếu không phải cô ta, tướng công đâu có ra nông nỗi này…
– Hỗn xược! Đây là phủ nha, không phải nơi các ngươi hành hung chém giết! Trước mặt bổn phủ mà các ngươi không xem vương pháp ra gì.
– Bao đại nhân thứ tội. Thanh Hường muội ấy vì quá xúc động….
– Bây giờ không phải lúc các ngươi dùng cảm xúc để xử trí. Đường Hùng còn hai canh giờ, các ngươi phải đồng tâm cùng bổn phủ nghĩ cách cứu lấy anh ta.
Một canh giờ trôi qua, tính mạng Đường Hùng như mảnh chỉ treo chuông. Mọi phương pháp, mọi cách thức đều không khả thi. Triển Chiêu, Thanh Hường, Trúc Linh, Thu Thủy cùng dùng nội công ép chất độc ra nhưng không thành. Hi vọng cứu sống Đường Hùng đã là không còn.