19.7: Cú sốc của Thanh Hường
Trời vừa tảng sáng, Hùng còn đang say xưa giấc nồng sau những mệt mỏi của buổi nghiệm thi hôm qua. Nhưng bên trong thư phòng, Bao đại nhân không tài nào ngủ được. Kết quả điều tra cho thấy, chỉ có 3 người có thể tiếp cận y phục của Thái thú là Thái Thú phu nhân, nha hoàn dọn phòng và người làm công. Vậy thì họ đâu có động cơ gì để gây án. Nhưng giả thiết của Đường Hùng thì nhất thiết đúng rồi, những lập luận của anh ta cũng quá hợp lý.
– Đại nhân đêm qua lại không ngủ sao?
– Công Tôn tiên sinh hôm qua cùng nghiệm thi với Đường Hùng thấy anh ta thế nào?
– Rất cẩn thận, kiến thức y học cao thâm, có phần lạ thường.
– Lạ ở điêm nào?
– Anh ta không nghiệm thi theo cách thông thường, chú ý nhiều hơn đến thực nghiệm mổ xẻ, phân tích qua dấu vết, không phân tích qua kinh mạch.
– Ta cũng cảm thấy vậy. Vậy giả định hôm qua của Đường Hùng có vẻ hợp lý. Nhưng đối chiếu vào sự việc cụ thể thì bất hợp lý.
– Đại nhân hôm qua ngài nói hung thủ sẽ tự tìm đến là thế nào? Học trò ngu muội vẫn chưa hiểu hết ý.
– Nếu kẻ giết Thái thú là người trong phủ thì mọi động tĩnh của chúng ta hắn đều biết, há chi phải tung tin ra ngoài cho mất thời gian. Đêm nay có thể là lúc thích hợp nhất để hắn ra tay. Việc bây giờ là trông cậy vào tài cán của Triển hộ vệ và Đường Hùng. Ta chỉ có duy nhất một điều băn khoăn là không tìm thấy tội chứng giết người của hung thủ.
Hùng bước nhanh tới thư phòng của Bao đại nhân theo lời truyền từ nha sai. Có lẽ ông ấy đã có tính toán gì đó. Chàng cũng mong muốn nhanh làm sáng tỏ vụ này để còn rửa oan cho Thanh Hường, thêm nữa là điều tra về Thiên Hoàng long khí và Sơn hà xã tắc.
– Đại nhân cho truyền tại hạ đến sớm như vậy là có chuyện gì?
– Đường công tử, mời ngồi!
– Đại nhân hôm nay có vẻ khách khí, Đường Hùng không dám.
– Kịch do Đường công tử diễn có vẻ khá hay, qua mặt được cả bổn phủ.
– Đại nhân nói vậy là sao? Đường Hùng chưa hiểu…
– Ngươi cố tình trà trộn vào đây, làm nhiễu thông tin, chuyển hướng điều tra của bổn phủ, cố giúp Thanh Hường chối tội. Ngươi có còn biện minh được gì nữa không?
Cuộc nói chuyện của họ diễn ra khá lâu, bắt đầu có những tiếng cãi vã lớn hơn, Bao đại nhân hết sức tức giận cho người áp giải Đường Hùng vào đại lao. Ngay chiều hôm đó, Triển Chiêu dẫn theo quan sai, binh lính hàng trăm người, cung binh bên ngoài, đao binh bên trong vây bắt Thanh Hường.
– Bao đại nhân tra án, đã phát hiện ngươi hạ độc giết chết thái thú. Đường Hùng trà trộn vào phủ nha làm rối loạn thông tin. Kịch diễn đạt nhưng không qua mắt được Bao đại nhân. Hôm nay Triển mỗ bắt ngươi về quy án.
– Ta đã nói bọn quan binh triều đình khó lòng tin tưởng mà. Được, hôm nay ta xem các ngươi có bao nhiêu phần bản lĩnh. Tỷ tỷ! Chúng ta lên.
Thu Thủy đưa tay điểm huyệt Thanh Hường, cô gái đứng yên, ánh mắt lo sợ, ngạc nhiên nhìn Thu Thủy.
– Tỷ tỷ! Tại sao tỷ lại làm vậy?
– Ngươi dám tranh giành chàng với ta, ta nhất định không thể để ngươi làm như thế được. Thế nào? Kịch ta diễn đạt không? Triển Chiêu, giờ là việc của ngươi, ta đi đây.
Thu Thủy vận khinh công lao nhanh về phía Thiên Tầm tháp, mất dạng ngay sau đó. Thanh Hường lăn từng giọt nước mắt trên má. Bấy lâu nay Thu Thủy căm hận nàng mà hành sự như vậy sao? Nàng không còn vẻ mặt ương ngạnh hằng ngày mà thay vào đó là sự u sầu thảm thiết. Bên cạnh nàng, Triển Chiêu gương mặt nghiêm nghị, không nói một lời nào.
– Triển Chiêu! Tướng công ta đâu?
– Trong đại lao, có gì vào đó mà tâm tình.
– Bọn chó quan phủ các ngươi thật đáng khinh người, dùng thủ đoạn này để bức bắt người vô tội.
– ….
Triển Chiêu nén giận nhìn đi chỗ khác. Dáng vẻ nghiêm nghị lại hiện ra như bình thường. Ngồi trong đại lao, Thanh Hường như người mất hồn, nàng không ngừng khóc, cơm chiều dọn ra nhưng nàng cũng không thiết ăn uống nữa.