Chap 19.6: Gặp lại Trúc Linh (chap này có sử dụng 4 bài thơ “Nguyệt khúc” của tác giả QuanVan)
Bao đại nhân nhìn hai con chuột đối chứng đã ra kết quả thì gật gù về tài năng của Đường Hùng.
– Đường Hùng, có thể nói giả thiết ngươi đưa ra là đúng, chúng ta đang đi đúng hướng. Việc truy bắt tội phạm là việc của quan phủ. Ngươi có thể về nghỉ ngơi rồi.
– Đại nhân! Đường Hùng mạn phép xin được ở lại để tìm manh mối của Thiên Hoàng long khí.
– Công Tôn tiên sinh!
– Có học trò!
– Đằng sau hoa hoa viên còn một phòng, hãy bố trí cho Đường Hùng nghỉ ngơi lại. Dù sao giờ này cũng khá khuya, bắt cậu ta về cũng không phải phép.
Đã 3 ngày trôi qua, Trúc Linh ngày nào cũng 3 lần tắm và làm theo lời dặn của Hùng. Nàng chẳng biết vì sao lại nghe lời anh ta một cách răm rắp, dù chẳng biết kết quả như thế nào. Ánh mắt lúc đó của anh ta, thật cương nghị, dưt khoát, nàng như bất động trước vẻ mặt đầy nam tính của anh ta lúc đó. Trúc Linh khẽ sờ lên môi “đúng là kẻ trăng hoa mà, mới gặp lần đầu đã cưỡng hôn người ta”. Nàng khẽ cười mỉm, anh ta thật ân cần, cảm giác gần gũi, dù lúc đó bất động, nhưng cảm xúc trong lòng cũng khiến nàng không thể quên. Nằm lăn qua lăn lại không ngủ được, cái hình ảnh cao ngạo đáng ghét nhưng đầy trìu mến của Đường Hùng như cứ quẩn quanh trong đầu nàng. Nàng cầm tiêu, bước ra ngoài hoa viên, thổi một bài tiêu sầu.
Tiếng vỗ tay khiến nhạc khúc tiêu sầu dừng lại. Bóng người phía sau bỗng ngâm vài câu thơ.
Áo cũ lồng mây bóng xế tà
Thỏ ngồi giả thuốc giữa gương nga
Trong trong một áng tơ mành phủ
Bạc bạc đôi dòng khói tủa ra
Trăng sáng hoang khai nương suối tuyết
Sao mờ nguyên thủy ẩn sông sa
Nữa đêm thưởng nguyệt đùa mây gió
Lắm khách đa tình vịnh ý hoa
Trúc Linh hơi bất ngờ vì sự có mặt của Hùng. Đang buồn bã, mong nhớ thì chàng lại xuất hiện ngay trước mặt, không thể để chàng xem thường được. Nàng khẽ buông tiêu, dùng thơ đối đáp.
Nhắn khách tri âm thưởng nguyệt chơi
Vun tay múa bút vạn thơ rơi
Giai nhân ngẫu hứng nâng chung tạc
Lãng Tử Say sưa tiếp rượu mời
Gió bạc không làm cho ý lạc
Trăng vàng há dễ bỏ tình lơi
Chơi trăng đố biết trăng bao tuổi
Khoát mảnh thiên niên đứng giữa trời
– Ha ha ha! Hay, tưởng nàng là con nhà võ, không ngờ cũng khiếu thi ca, Đường Hùng ta bái phục.
– Đường công tử quá lời. Ơn cứu chữa, tiểu muội đây chưa dứt lời cảm tạ, đã có hành động lỗ mãng, mong huynh bỏ quá cho.
– Nàng nói vậy khác nào bảo ta là kẻ tiểu nhân nhỏ nhen sao?
– Trúc Linh không hề có ý đó. Không biết đêm khuya, huynh còn xuất hiện ở đây là có việc gì?
– Tất nhiên là không phải lén lút như hôm trước. Vì tiếng tiêu của nàng khiến lòng ta thổn thức, chỉ muốn lao ra tìm gặp người thổi tiêu tâm tình đêm trăng sáng.
Trúc Linh xấu hổ đỏ mặt trước câu nói của Hùng. Nàng nhẹ nhàng quay lại cúi đầu, thướt tha toan bước vào phòng thì Hùng nắm giật tay lại. Mắt chàng nhìn thẳm sâu vào mắt nàng, lại buông mấy câu thơ
Muốn hỏi trăng kia mấy tuổi đời
Mà sao dáng nguyệt vẫn đơn côi
Thiên thu chẳng muốn thay màu áoVạn kiếp không mong đổi bạn thời
Mấy thuở không cười buồn bả lắm
Ngàn năm dẫu khóc lệ khôn rơi
Yêu trăng muốn hỏi trăng bao tuổi
Vóc ngọc gương nga vẫn rạng ngời
Trúc Linh không nói được gì, chàng ta quá lãng mạn. Phong cách thật cuốn hút. Nàng đứng như trời trồng. Bất ngờ Hùng kéo mạnh nàng nép vào bờ vai, cúi xuống hôn lên trán nàng.
– Nàng rất đẹp!
– Đường công tử! Đã khuya rồi, Trúc Linh xin phép cáo lui.
Lòng si bóng nguyệt tự bao giờ
Một mảnh trăng nghiêng đượm ý thơ
Viễn khách lưu tình mây với gió
Thi nhân gởi ý mộng vào mơ
Lung linh bóng trắng trăng huyền ảo
Gió cợt mây đùa nỗi ngẩn ngơ
Vạn kiếp hồn trăng luôn trắc ẩn
Cho người lữ thứ vấn vương tơ.
Mặc kệ lời thơ của Hùng phía sau lưng, Trúc Linh nhanh chân bước vào phòng, khép cửa lại. Nàng bối rối quá, lúc nãy chàng còn hôn lên má nàng nữa. Nàng như không kiểm soát được trước cách tấn công của chàng, nếu nán lại tí nữa, e là nàng sẽ ngả vào lòng chàng mất, à không, chàng đã kéo ngả nàng vào lòng chàng rồi. Trúc Linh lau vội mồ hôi trên trán. Tim nàng đập mạnh, thổn thức trong rung động đầu đời với Đường Hùng.