Chap 19.4: Đại Lý phủ – Thiên Hoàng long khí và cái chết của thái thú
Sau bữa trưa, Hùng và người của nha phủ lao vào điều tra vụ án. Hùng cùng với Công Tôn Sách lại một lần nữa khám nghiệm tử thi. Cái xác đã trải qua mấy ngày, bắt đầu bốc mùi hôi.
– Công Tôn tiên sinh, ông đã kiểm tra độc chưa?
– Ta có làm đi làm lại mấy lần, nhưng không phát hiện gì cả.
– Lúc phát hiện ra, trên người ông ta có triệu trứng gì không?
– Máu chảy rất nhiều ở phần đầu và cổ do vết đâm thẳng xuống, tay co ngang, tay áo dính nước bọt, ta có mang đi kiểm tra nhưng không phát hiện độc. Có một điều, tuy mất nhiều máu, nhưng môi ông ta khá hồng so với vẻ nhợt nhạt của các nạn nhân thông thường khác.
Hùng khẽ lấy tay kéo hai bên môi ông ta ra để kiểm tra, bất ngờ thấy hai kẽ răng hơi hé, chàng cố gắng nạy ra, phát hiện bên trong có một chiếc nhẫn.
– Công Tôn tiên sinh, ông xem, là một chiếc nhẫn.
– Đây có thể là manh mối của vụ án. Chúng ta phải bẩm báo Bao đại nhân ngay.
– Khoan đã! Đường Hùng muốn kiểm tra tay áo của ông ta.
– Được, mời công tử qua bên này.
Hùng lấy một mảnh vải áo của thái thú, bỏ vào bát nước, chàng rút một chiếc khăn, thấm nước vào, đưa sang thử cho con chuột.
– Công Tôn tiên sinh. Chúng ta nghỉ ngơi ngồi chờ vậy.
– Hai người khám nghiệm tử thi đến đâu rồi? – Bao đại nhân bước vào.
– Đại nhân! Thuộc hạ và Đường công tử đang thử lại một lần nữa.
– Bẩm Bao đại nhân. Vãn bối nghi ngờ rằng, có kẻ đã tẩm thuốc độc vào tay áo của Thái thú, sau khi dính độc, ông ta mê man, rồi sau đó chúng lợi dụng thời cơ hạ sát ông ta.
– Dựa vào đâu ngươi giả định như vậy?
– Theo vãn bối được biết, độc dược trong hạt thầu dầu có khả năng gây suy tuần hoàn chậm, khiến nạn nhân hôn mê mà không biết nguyên nhân tại sao. Loại độc tính này không mùi không màu, các thuốc thử thông thường không có phát hiện, tác dụng nhanh chậm nhờ liều lượng. Chỉ cần một khoảng thời gian nữa con chuột kia biểu hiện ra sao, chúng ta sẽ biết.
– Con chuột làm sao so với con người được?
– Chuột và người khá tương đồng về cơ thể, bộ gen và cấu trúc tuần hoàn…
– Bổn phủ thật không hiểu, gen là gì?
– Một lời khó nói hết. Bao đại nhân cứ tin ở vãn bối.
Hùng và mọi người ngồi chờ, quan sát con chuột. Đến tận khuya, sau bảy canh giờ, con chuột lăn ra, giật giật và thoi thóp thở. Bao đại nhân và tất thảy mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó. Hùng bắt thêm 2 con chuột nữa, một con cho ngửi chất độc, một con không ngửi, nhốt riêng 2 lồng.
– Chúng ta sẽ đối chứng thêm một lần nữa để các vị tin tưởng. Nhưng Đường Hùng tin chắc rằng, đây là độc tính từ hạt thầu dầu.
– Tạm tin vào giả định đó, vậy nếu như Thái thú bị đầu độc và sát hại thì Thanh Hường vô can sao?
– Đại nhân! Lúc Thái thú bị giết, Thanh Hường đang trò chuyện cùng vãn bối. Tiếc là lúc đó chỉ có hai người vãn bối nên không thể xem đó là chứng cứ ngoại phạm.
– Đại nhân! Tại sao chúng ta không thử phân tích từ giả định của Đường công tử đây?
– Công Tôn tiên sinh nói có lý. Triển hộ vệ, ngươi có suy nghĩ gì không?
– Đại nhân! Triển Chiêu thiết nghĩ, nếu như độc dược trong áo, vậy thì bao nhiêu người có thể đụng tới áo của Thái thú được.
Bao đại nhân mắt bỗng nhiên sáng quắc. Ông ta quay nhìn ra cửa, vội vã ra lệnh.
– Vương Triều, Mã Hán hãy mau đi thẩm vấn toàn bộ gia đinh và người trong phủ, những ai có khả năng liên quan đến y phục của Thái thú lập tức đưa đến gặp ta.
– Rõ!
– Đại nhân! Trong lúc khám nghiệm tử thi, thuộc hạ và Đường công tử còn phát hiện chiếc nhẫn này trong miệng Thái thú.
– Là Thiên Hoàng nộ long đồng! – Triển Chiêu thốt lên.
– Thiên Hoàng long khí!!! – Đường Hùng cũng không kiềm được, buột miệng nói ra và nhìn Triển Chiêu.
– Triển hộ vệ có vẻ biết về chiếc nhẫn này? – Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu từ tốn hỏi.
– Thuộc hạ được biết, mấy năm trước Thiên Hoàng long khí được lưu truyền trong giang hồ, võ lâm tranh giành, nhiều phen loạn lạc. Đồ Đơn –tướng quân của Kim Quốc là kẻ có tham vọng nhất, bên cạnh đó còn có Tầm long hội cũng đang truy tìm.
– Đường công tử, cậu cũng biết về Thiên Hoàng long khí?
– Không giấu gì đại nhân cha mẹ của vãn bối bị sát hại là vì Thiên Hoàng long khí. Vãn bối cũng đang truy tìm Đồ Đơn, đòi lại nợ máu năm xưa.
– Ân oán giang hồ. Nếu quả thực Thái thú bị sát hại vì chiếc nhẫn này, có lẽ đó cũng là giá phải trả cho sự cuồng vọng tham lam. Nhưng quốc pháp thì không thể dung thứ cho những kẻ làm càn. Bổn phủ nhất định phải tìm ra thủ phạm của vụ này.
– Đại nhân! Đường Hùng có ý kiến này…
– Bổn phủ cũng vừa nảy ra một ý kiến, ngươi nói xem có trùng hợp không?
– Đại nhân! Nếu giả định rằng kẻ giết thái thú đang tìm chiếc nhẫn Thiên Hoàng này, nhất định khi chiếc nhẫn còn thì hắn cũng chưa thể rời Đại Lý, chỉ cần tương kế tựu kế, nhất định hắn sẽ xuất hiện.
– Chỉ cần tung tin về chiếc nhẫn, tự động hắn sẽ sa vào bẫy, lúc đó không cần mất công truy tìm mà hắn sẽ tự tìm đến chỗ ta?
– Đại nhân sáng suốt!
– Theo bổn phủ, không cần tung tin ra ngoài đâu, chờ hồi sau sẽ rõ.
Bao đại nhân nhìn ra cửa sổ. Đám mây đen dần trôi qua, ánh trăng từ từ lọt ra ngoài, chiếu rọi cả bầu trời.