Chap 18.8: Đại Lý Phủ – Gặp Bao Thanh Thiên
Trên trường kỷ, Hùng đăm chiêu đôi mắt, quay sang nhìn Thanh Hường.
– Thanh Hường, ở gần đây, còn có ai là đệ tử Côn Lôn không?
– Theo muội biết thì không còn ai cả. Ngoài mấy Trần Tâm hôm trước muội cứu thì không ai có khả năng dùng kiếm pháp Côn Lôn tốt hơn muội.
– Chúng ta cũng chưa biết được thực hư vụ án như thế nào. Nếu cứ chờ quan phủ, e rằng chậm trễ mất, muội có ý này…
– Muội nói ta nghe thử đi Thu Thủy.
– Cũng hai ngày trôi qua rồi, chúng ta nên trực tiếp đến hiện trường có lẽ sẽ tốt hơn, mọi manh mối thường sẽ nằm ở hiện trường.
– Bọn chó quan phủ canh giữ nghiêm ngặt, làm sao mà chúng ta vào đó được? – Thanh Hường nheo mày.
– Võ công của muội so với Triển Chiêu thì được mấy phần thắng? – Thu Thủy quay sang hỏi Thanh Hường.
– Có lẽ cũng ngang ngửa, nhưng khinh công của hắn tốt hơn. Lúc này so võ công của muội với hắn làm gì?
– Ta…
– Thu Thủy, muội có cao kiến gì cứ nói đi, không phải ngại.
– Bây giờ bên ngoài quan binh đều muốn bắt Thanh Hường. Nếu để cô ấy lộ mặt, nhất định Triển Chiêu sẽ truy bắt, lúc đó muội mà huynh có thời gian đến hiện trường điều tra. Nhưng như vậy thì quá nguy hiểm cho Thanh Hường.
– Thanh Hường không sợ. Cứ theo sự sắp đặt của tỷ tỷ đi.
Hùng giơ tay lên ngăn cả hai người lại. Hai cô gái quay sang nhìn chàng. Đôi mắt chàng ngắm lại nghiền ngẫm, suy tư một điều gì đó. Chợt đôi mắt sáng rỡ, chàng quay sang nhìn Thu Thủy và Thanh Hường, kéo họ vào sát, nói nhỏ bên tai họ điều gì đó bí ẩn.
Nha môn Đại Lý lớp trong lớp ngoài đầy quan binh canh phòng. Một bóng người thoắt lao trên nóc nhà, đạp rơi vài mảnh ngói, lao xuống tấn công vài tên canh cửa. Tiếng động làm cả phủ nha như bừng tỉnh, quan binh bao vây, Triển Chiêu lao đến tấn công người lạ mặt.
– Thanh Hường, hôm nay Triển mỗ sẽ không để ngươi thoát.
– Xem con mèo con như ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã.
Thanh Hường khéo léo vừa đánh vừa thoái lui ra xa Nha môn, Triển Chiêu và bọn lính mải mê đuổi theo. Lúc này từ phía cửa sau, Hùng và Thu Thủy đã nhanh chóng đột nhập vào. Họ nhanh chóng tìm được khu vực có dán niêm phong, biết ngay là hiện trường nơi Thái thú bị sát hại.
– Huynh có cảm thấy điều gì lạ không?
– …
– Thái thú là con nhà võ, với võ công của Thanh Hường làm sao có thể giết chết ông ta mà đồ đạc còn nguyên thế này được.
– Ý muội là, chắc chắn là một cao thủ ra tay, vụ này nhất định không phải tầm thường. Chúng ta nên tìm xem xác ông ta ở đâu, chỉ cần xem đường kiếm là sẽ có manh mối.
Hùng và Thu Thủy nhìn ra ngoài, phía xa có một căn phòng nhỏ, đèn còn sáng. Họ lẻn tới, trong đó là một bóng người đang xem xét cái xác tỉ mỉ, ghi ghi chép chép gì đó. Hùng giơ tay ném một viên đá làm ông ta ngất đi, rồi bước vào phòng, đóng cửa lại.
– Là Công Tôn Sách, huynh xem ông ta ghi chép khá đầy đủ về vụ án trong cuốn sổ này.
– Thu Thủy, muội xem nhát kiếm xuyên từ đỉnh đầu, nhưng lại rất thô và thiếu lực. Không thể là cao thủ được.
– Trong cuốn sổ này, Công Tôn Sách cũng ghi chép lại những nghi vấn đó. Ông ta có đề cập đến khả năng kẻ nào đó hạ độc trước, nhưng không tìm thấy dấu vết của độc dược.
Cánh cửa bỗng mở toang. Hùng và Thu Thủy giật mình nhìn ra, một người cao lớn, gương mặt ngăm đen, phong thái đĩnh đạc, theo sau là hai tên quan binh đang đứng trước mặt họ.
– To gan! Các ngươi là ai? Tại sao dám đến đây. Người đâu, bắt chúng lại.
Hai tên quan binh lao vào vung đao, Hùng nhanh tay phóng phi tiêu khiến cả hai bất ngờ vung đao chống đỡ liên tục. Hai cây phi đao lao ra, trúng tay hai tên quan binh, cánh tay tê rần, trúng độc, không còn cử động được.
– Mã Hán, mau đưa đại nhân đi, chỗ này để ta.
Vị đại nhân giơ tay ngăn lại. Bước tới trước mặt Hùng, phong thái khác người, không chút sợ hãi, khiến Hùng hết sức kính nể.
– Ngài dám bước tới, toái nguyệt đao này sẽ không nương tình.
– Nếu ngươi muốn giết, lúc nãy ngươi đã làm rồi. Nhưng xông vào đây là không đúng, đả thương quan binh triều đình lại càng sai, quốc pháp không thể tha. Bổn phủ không thể để ngươi lộng hành được.
Đôi mắt ông ta thể hiện sự giận dữ, cương trực và chính khí, một vết sẹo lớn trên trán hiện rõ, khiến Hùng không thể không kinh sợ.
– Đại nhân! Tại hạ là Đường Hùng, chỉ vì nóng lòng muốn điều tra về cái chết của Thái thú, rửa oan cho một vị bằng hữu nên hành động lỗ mãng, mong đại nhân thứ tội.
Từ ngoài cửa, một chiếc bổng lao đến phía Hùng. Nhanh như cắt, Thu Thủy vung đao đánh bật ra. Một cô gái lao đến đứng trước mặt Hùng.
– Bá phụ, để con bắt hai tên này về quy án. Triển huynh bị trúng độc không thể tới ứng cứu.
Bên ngoài quan binh đã bao vây, sẵn sàng xạ tiễn. Thấy tình thế không ổn, Thu Thủy lao vào tấn công cô gái.
– Đường Hùng, sao còn đứng ngây ra đó, mau bắt tên quan đó.
Đường Hùng vẫn còn sợ hãi trước nét mặt và phong thái của viên quan này. Thôi đúng rồi, là Bao Thanh Thiên, một vị quan nổi tiếng thời Tống. Thảo nào, chàng không thể nào ra tay được với ông ta.
– Bao đại nhân! Đường Hùng đắc tội. Hẹn ngày tái ngộ.
Hùng gồng mình đánh ra chiêu Sư Tử hống làm Bao đại nhân ngã nhoài. Cô gái kia dường như không quan tâm đến chiêu thức đó, vẫn ra sức tấn công Thu Thủy không ngừng. Hùng lao đến vận công đấm liên tục Đạt Ma Độ Giang khiến cô gái chống đỡ không kịp, đính một đòn ngay ngực. Hùng kéo theo Thu Thủy lao lên mái nhà, phóng một túi thuốc xuống bàn.
– Đại nhân, thứ lỗi tại hạ đắc tội, đây là thuốc giải.
Hùng và Thu Thủy lao vào màn đêm trốn mất khiến bọn quan binh bất ngờ không kịp trở tay. Họ nhanh chóng trở về khách điếm tìm Thanh Hường.