18.5: Đại Lý phủ – Vụ án bí ẩn
Tiếng đập cửa mạnh khiến Hùng tỉnh giấc. Bên ngoài, Thu Thủy đang réo liên hồi.
– Đường huynh! Xảy ra chuyện rồi.
Hùng bật dậy, khoác vội bộ quần áo rồi lao nhanh ra cửa.
– Thu Thủy! Chuyện gì?
– Thái thú Đại Lý vừa bị giết. Triển Chiêu và người quan phủ đang bao vây các khách điếm trong thành.
– Chúng ta tới đó xem sao.
Hùng và Thu Thủy nhanh chân lao ra ngoài, Triển Chiêu và toán người quan phủ đã đứng chờ sẵn.
– Đường huynh! Xin thất lễ, khi chưa có kết luận cuối cùng về vụ án, chúng tôi không thể để bất kỳ ai ra khỏi đây.
– Triển đại nhân! Chúng tôi muốn đến xem sự tình thế nào, mong huynh nhường đường.
– Đây là việc của quan phủ, người trong giang hồ không nên nhúng tay vào.
– Vậy thì quan phủ càng không nên giữ chân người trong giang hồ ở đây.
– Ngươi… Cái chết của Thái thú liên quan đến một số người trong giang hồ, bọn ta buộc phải làm như vậy.
– Nếu liên quan ai thì bắt giữ người đó, hà cớ gì bắt tất cả liên lụy?– Vết thương của Thái thú là do Côn Lôn kiếm pháp gây ra. Chúng tôi đang truy tìm Thanh Hường, nhưng cũng không loại trừ khả năng có kẻ gắp lửa bỏ tay người, nên buộc phải làm như vậy.
– Xin hỏi Triển đại nhân, Thái thú chết khi nào?
– Khoảng canh hai đêm qua.
– Vậy thì không thể nào là Thanh Hường
– Đường công tử khẳng định sao?
– Ta…
Hùng không thể nói gì được nữa. Chẳng lẽ lại nói với mọi người và Thu Thủy rằng canh hai đêm qua chàng với Thanh Hường gặp nhau trong phòng. Hùng quay vào trong, thở dài.
– Đường huynh, huynh đang có suy nghĩ gì vậy?
– Có kẻ nào đó muốn đổ tội cho Thanh Hường cô nương.
– Làm sao huynh biết được?
– Thú thực, đêm qua Thanh Hường có đến tìm ta để trả thù. Nhưng ta cảnh giác, bắt giữ cô ta đến canh năm mới thả về. Nhất định cô ta không thể là hung thủ. Hơn nữa nếu là cô ta thì động cơ là gì?
– Đêm qua huynh và Thanh Hường đã ở chung sao?
– Không.. không, muội hiểu lầm rồi, chỉ là trò chuyện thôi, không có gì hết.
– Có tật giật mình, muội đã nói gì đâu.
– Thì quả thật là ta chỉ nói chuyện với cô ta thôi.
– Mặc kệ huynh, muội đâu quan tâm làm gì. Bây giờ việc chính là làm sao để ra ngoài đây.
Thu Thủy và Hùng nhìn xuống thì thấy Triển Chiêu và đám binh lính đã rời đi. Họ nhanh chóng ra ngoài nghe ngóng tin tức. Quan phủ đã cho đóng cổng thành, trong vòng 1 tuần không ai được phép ra vào thành. Quan binh đang chờ một vị quan được phái tới từ Lâm An. Cái tên Thanh Hường đã được dán trên khắp các cáo thị trong thành. Không biết giờ này cô gái đang ở đâu.
Quan binh chạy rầm rầm về phía tây thành Đại Lý, Hùng và Thu Thủy gấp rút chạy theo. Phía tây thành, một đám quan binh nằm la liệt, người ôm ngực, kẻ ôm đầu, họ vừa bị đả thương bởi một lão hòa thượng.
– Ta đây đã nói không liên quan gì đến vụ án, đừng có ngáng đường ta.
– Vị cao tăng đây là…
– Triển Chiêu, để xem hôm nay nam hiệp ngươi làm gì để giữ chân ta?
Triển Chiêu lao vào xuất kiếm nhanh nhẹn áp đảo lão hòa thượng. Thân thủ như chim én, Triển Chiêu ép sát ông ta vào vách tường. Bị ép đến đường cùng, lão vận nội lực gầm lên một tiếng. Hùng nhận ra chiêu thức, quay người ôm Thu Thủy, xoay lưng về phía trận đánh chống lại chiêu Sư Tử Hống. Triển Chiêu bất ngờ, bị bật ra, thổ huyết. Đám lính vung gươm đao xung quanh lão ta, thủ thế tấn công. Triển Chiêu toan đứng dậy nhưng ngay lập tức lại sụm xuống.
– Ha ha ha! Tưởng ngươi tài ba thế nào, không ngờ lại kém cỏi đến vậy.
– Nếu Triển huynh bị thương rồi, thì để tại hạ tiếp tiền bối vài chiêu. – Hùng nhảy lên trước thách thức lão hòa thượng
– Ngươi là người ở đâu?
– Người luyện võ, thử chiêu mới xưng danh tánh. Mời!
– Được!