Đường Môn Truyền Kỳ – Chương 40: – Botruyen

Đường Môn Truyền Kỳ - Chương 40:

Chap 18.4: Cuộc trò chuyện

Mải mê nghĩ ngợi về quá khứ, chợt Thanh Hường cảm thấy nhớ lại cảm giác lúc đó. Chắc chắn đó là cảm giác thích thú, không phải, chỉ là cảm giác tội lỗi thôi. Nàng đang đấu tranh nội tâm ghê gớm, không thể thỏa hiệp rằng nàng đã sung sướng trong cuộc cưỡng hiếp tàn ác đó được, vậy thì cảm giác lúc đó là gì. Tại sao mấy tháng nay nghĩ tới là nàng rạo rực, thèm muốn cảm giác ấy như vậy. Bỗng nàng nhớ tới tên tiểu tử lúc chiều đánh mình, nàng vụt dậy, lao về phía khách điếm nơi Hùng tá túc.

Khẽ đục một lỗ lên cửa sổ, Thanh Hường thổi một hơi thuốc mê vào phòng. Tên này thân pháp nhanh nhẹn, phải dùng cách này với hắn mới xong. Chờ một lát nàng, bịt mặt, che mũi bước vào phòng. Chừng đó thời gian chắc chắn tên tiểu tử này đã ngất đi rồi. Nhìn quanh không thấy người đâu, Thanh Hường lo lắng định lao ra thì thấy đau nhói dưới chân. Dưới đầu gối nàng đã có 2 cây phi tiêu ghim vào, Thanh Hường ngả người, từ xa một chiếc ghế lướt tới đón lấy nàng. Tất cả diễn ra nhẹ nhàng không một tiếng động.

– Khách tới, phải mời cho đúng lễ nghi phải không cô nương?

– Ngươi! Ngươi định làm gì ta?

– Đáng lẽ ta phải hỏi cô chứ, cô là người đến đây tìm ta mà.

– Ngươi…

Thanh Hường vung kiếm định đánh Hùng, nhưng chợt thấy tay mình không còn chút sức lực, toàn thân tê dại.

– Tên khốn, ngươi đã hạ độc.

– Cô nương cũng vừa mới đánh thuốc mê ta còn gì. Cái này gọi là không nên dùng độc với kẻ biết dùng độc, cô nương ngây thơ quá.

– Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.

– Nếu muốn giết cô thì ta đã giết lâu rồi. Nhưng giết một cô gái đẹp như vậy e là đáng tiếc quá.

Hùng đưa tay nâng nhẹ cằm Thanh Hường lên, cô gái quay mặt đi ngay tức khắc.

– Ngươi đừng đụng đến ta, nếu dám làm gì, ta cắn lưỡi ngay tức khắc.

– Cô nương chớ vội, ta còn chưa làm quen với nhau mà. Ta vẫn rất tôn trọng cô mà.

Hùng nhanh tay bóp miệng Thanh Hường, đẩy một viên thuốc vào cho cô ta nuốt, rồi rút hai thanh phi đao ra.

– Cửa chính ở đó, bây giờ cô có thể đi được rồi. Nhưng ta nói trước là ta không muốn cô đi, ta muốn hỏi cô vài điều. Nếu đồng ý thì ta sẽ đóng cửa.

Thanh Hường không nói gì, cô vẫn ngồi im trên ghế. “Với thủ pháp của hắn, mình e là khó thoát. Không biết lúc nãy hắn cho mình uống gì, nhưng đã khỏe hẳn, muốn giao đấu bây giờ không khó. Nhưng nếu đã trị thương cho mình thì hẳn hắn ta đã có bài tẩy rồi.”

– Ngươi muốn gì?

– Cô nương hỏi vậy chắc là không muốn đi rồi.

Hùng vung tay đóng cửa, phóng hai cây phi đao, ghim chặt hai cánh cửa lại.

– Ta là Đường Hùng, nhìn thấy cô nương võ công rất khá, nhưng hành sự lạnh lùng, đôi mắt lại thoáng nét u sầu kì lạ. Ta có thể quan tâm đến cô nương một chút không?

– Ngươi dàn dựng tất cả các thứ này chỉ là để quan tâm ta thôi sao?

– Phải, ta rất quan tâm cô nương.

– Tại sao lại phải như vậy?

– Ta không biết, chỉ là ta cảm thấy thích như thế.

– Ngươi nghĩ thích gì là được ư?

– Ta xưa nay thích gì thì làm cái đó, chưa bao giờ ta nghĩ cái mình thích mà ta không dám làm.

– Ngang tàng.

– Đó là khí chất của ta.

– Ngươi nói ngươi họ Đường, vậy ngươi là người Thục.

– Phải, cô cũng biết à? Ta từng nghe cha… à một người nói về gia tộc họ Đường.

– Cô không thích nhắc đến cha mình sao?

– Ngươi không nên hỏi câu đó.

– Tại hạ rất xin lỗi. Vậy cô nương đi đi.

Hùng vung tay, hai cây phi đao bay ngược về, chui ngay vào tay áo, cánh cửa mở bung ra.

– Tại sao ngươi lại quan tâm ta như vậy? Nói thật cho ta biết đi.

– Ta rất thích muội – Hùng nắm lấy tay Thanh Hường.

– Ngươi…

– Muội có một đôi mắt rất giống mẹ ta. Đôi mắt u sầu, đầy tâm sự. Ta chỉ là muốn quan tâm, cùng muội trải qua những u sầu đó.

– Huynh…ngươi không hiểu được ta đâu. Lần sau gặp ta nhất định không để ngươi ức hiếp.

– Cô còn chưa cho ta biết tên.

– Ta là Hà Thanh Hường.

Thanh Hường vụt ra cửa, lao nhanh vào màn đêm. Hùng nhìn theo lưu luyến. Chàng khẽ đóng cửa leo lên giường ngủ.

Thanh Hường lao ra màn đêm, hai mắt nàng đẫm lệ. Nàng đã cô độc bấy lâu, chẳng ai quan tâm đến nàng ngoài người cha khốn nạn. Thế mà bây giờ có một chàng trai đã lên tiếng nói thích nàng, lại còn quan tâm nàng như vậy. Chút sung sướng hạnh phúc khiến nàng rưng rưng. Nhưng cái tự ái trong lòng khiến nàng không thể mềm lòng được. Hắn dám làm nhục nàng trước bao nhiêu người. Nàng không thôi nghĩ ngợi về gương mặt ngông nghênh đầy cá tính của Hùng, cái mặt đáng ghét nhưng đầy nam tính ấy khiến nàng đầy những suy nghĩ trằn trọc. Thanh Hường thiếp đi trong tâm trạng đầy lo lắng, suy tư về một người đàn ông kì lạ.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.